“Đúng vậy, lúc cô ấy còn làm người hầu, tôi có cùng làm việc với cô ấy, dung mạo của cô ấy đã vô cùng nổi bật rồi!” --------------
“Có thể không đẹp mắt sao? Nếu không dễ nhìn, tiểu thiếu gia sao có thể gắt gao quấn quít lấy cô ấy? Cũng không biết tiểu thiếu gia nhà họ Dịch kiếm một người hầu gái như vậy ở đâu ra nữa!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Những câu nói kia, mang theo đố kị, mang theo ước ao, cũng mang theo một ít trào phúng.
Chung Tình nghe hết vào trong tai, chỉ nở một nụ cười nhợt nhạt, cũng không cáu, hướng về phía căn nhà đang lùm xùm người mà đi tới.
Sàn nhà được lót hảm đỏ,đạp lên vô cùng êm chân, giống như ở dưới phía có lót thêm một lớp bông gòn.
Bữa tiệc lần này không giống như những lần trước, tất cả các nam sĩ đều mặc âu phục trên người. Dụng cụ biểu diễn cũng không phải là đàn sáo, mà thay vào đó là nhạc khí của phương Tây, ở chính giữa còn bố trí một cái sàn nhảy lớn.
Nơi đó, y hương tấn ảnh*, vô cùng náo nhiệt.
*Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa
Chung Tình nhìn xung quanh một vòng, nhưng không nhìn thấy Dịch Giản, những người ở bên trong yến tếc này, cônhận ra không ít, lúc trước có bàn chuyện làm ăn, nên đã từng qua lại.
Những người kia nhìn thấy cô đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới cô lại ở nhà họ Dịch, nêncảm thấy thật cao hứng, không ngừng tiến lên chào hỏi: “Lục tiểu thư.”
Lục tiểu thư của nhà họ Chung, ai thấy mà không cao hứng?
Tất cả mọi người, lúc trước không có một người nào mà không bị Lục tiểu thư nhà họ Chungdỗ dành đến mặt mày hớn hở?
Người con gái như vậy, không những trình độ cao mà còn thông tuệ, cái gì nói nên nói, cái gì làm nên làm, vừa cho người khác mặt mũi, nhưng cũng không làm bản thân mình mất mặt.
Tất cả mọi người đều thưởng thức vô cùng.
Bây giờnhìn lại, rất nhiều người quen biết cũ đều đi tới trước mặt cô chào hỏi.
Chung Tình gật đầu với từng người, giống như hoa quỳnh dưới ánh trăng, nụ cười vô cùng có chừng mực, không thân mà cũng không xa, thế nhưng, lại chính nụ cười đó của cô, lại làm cho âm thanh của cả căn phòngdường như bất động.
“Lục tiểu thư thật xinh đẹp. . . . . . . . . . . . Lâu không gặp, càng ngày càng đẹp rồi!”
“Đúng vậy, lúc trước tôi thật sự rất mong nhớ Lục tiểu thư đấy, hồitrước Lục tiểu thư còn cùng tôi uống trà, trò chuyện, sau nàycô mai danh ẩn tích, tôi còn phái người đi tìm Lục tiểu thư đấy!”
“Mày liễu không nhường mày râu*, nhìn thấy Lục tiểu thư, tôi lại nhớ đến câu nói này! Tuy Lục tiểu thư chưa bao giờ quản lý bất kỳ chuyện làm ăn nào của nhà họ Chung, nhưng mỗi lần nhà họ Chung đem lục tiểu thư theo để nói chuyện với mọi người, thì bọn họ đều đồng ý cùng làm ăn.”
Mày liễu không nhường mày râu*: đàn bà cũng giỏi không thua gì đàn ông