Cô ta lúng túng cười một tiếng: “Cái túi nhìn rất đẹp, vì vậy, không nhịn được mà muốn xem một chút.”
Dịch Giản không nói gì, vươn tay, lấy túi hương cầm trong tay, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào nó đến trầm mặc.
Hà An Viện biết ý của anh, cười nhẹ: “Thiếu tướng, em đi đây...”
Sau đó, xoay người rời đi.
Cô ta đi hai bước, chuyển mắt nhìn sang, lại thấy vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của Dịch Giản, mang theo chút tâm tình phức tạp mà nhìn túi hương đó.
Từ đầu tới cuối vẫn không hề ngẩng đầu liếc nhìn cô ta.
Lòng của cô ta, lập tức, trầm xuống...
Hà An Viện đi rất xa, mới nhỏ giọng hỏi Tiểu Vân bên cạnh mình: “Mấy ngày nay có ai tới tặng đồ cho thiếu tướng không?”
“Không có... Tiểu thư, hình như năm ngày trước thiếu tướng có chuyện trong quân nên đi ra ngoài, hôm nay mới trở về nên không thể có chuyện có người đến tặng đồ được.”
“Ra ngoài sao? Chẳng lẽ, cô gái kia... ở bên ngoài sao?”
Hà An Viện lẩm bẩm một chút, vẻ mặt cũng trở nên âm độc hơn.
Cô ta phải nghĩ cách tìm cho ra người kia.
Nhìn vẻ mặt của thiếu tướng, quý trọng vật kia như thế... Nói như vậy thì chắc chắc là do cô gái mà anh thích đưa.
Cô ta vẫn luôn đề phòng trong nhà họ Dịch, lại quên nhất phần lớn thời gian thiếu tướng vẫn không hề ở nhà họ Dịch...
........................
Trác Nhiên cũng không rời đi ngay lập tức, chuyện đầu tiên là tới chào đại phu nhân.
Hai nhà có quan hệ làm ăn với nhau, đại phu nhân thấy Trác Nhiên thương yêu Chung Tình như thế, xem ra lời đồn đãi bên ngoài cũng không phải là thật, ai nói mấy người chị của lục tiểu thư nhà họ Chung hận cô ta đến chết chứ, vị anh rể này rất thương yêu cô đấy.
Nhất thời đại phu nhân lại càng hợp ý Chung Tình hơn.
Để Chung Tình ở lại tiếp Trác Nhiên, sau đó ở lại ăn cơm tối.
Dây dưa một hồi, trời đã tối.
Chung Tình tiễn Trác Nhiên tới cửa nhà họ Dịch, Trung Sinh đã chuẩn bị tốt xe, nhấc rèm lên ôm Tiểu Hoàn xuống, đưa cho Chung Tình, Chung Tình vô cùng vui mừng, nhìn Trác Nhiên cười rực rỡ: “Anh rể, nhanh trở về đi, đừng để chị hai phải đợi.”
Trác Nhiên gật đầu lên xe,
Lúc này Chung Tình mới ôm Tiểu Hoàn tới chỗ ở của mình.
Khi cô còn chưa tới được viện của tiểu thiếu gia đã thấy thiếu tướng đứng ở đó, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng.