Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 142: Chương 142: Dịch Giản Nổi Cơn Ghen (22)




Từ Ngang như vẫn luôn canh giữ ở cửa, nghe được tiếng gọi của anh thì đáp lại: “Thiếu tướng... có chuyện gì sao?”

“Quần áo, cho cô ấy.”

“Xin thiếu tướng chờ.”

Qua một lúc, Từ Ngang mới mở cửa, ôm một cái hộp đi vào.

Bên trong có một chiếc sườn xám vô cùng tinh tế.

Từ Ngang không hề nói chuyện, chỉ đặt trên bàn, sau đó lui ra ngoài.

Dịch Giản cúi đầu nhìn bộ sườn xám, vươn tay, cầm lấy rồi ném lên giường

Từ lúc Chung Tình nghe Từ Ngang nói chuyện đã rụt vào chăn, che cả thân người của mình, bây giờ khi nhìn thấy váy được ném tới mới vươn cánh tay trắng như tuyết ra, cầm quần áo, sau đó nhanh chóng mặc vào.

Đây là một bộ sườn xám.

Phía trên lớp áo màu xanh nhạt có thêu vài đoá hoa bách hợp màu trắng.

Những bông hoa kia đều được thêu bằng chỉ bạc.

Hơn nữa nút áo đều được làm từ trân châu.

Thoạt nhìn, vô cùng sang trọng.

Gía trị không hề rẻ.

Không giống như quần áo bình thường.

Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để cô đánh giá quần áo đẹp hay xấu, chỉ có thể cố nhịn sự đau nhức toàn thân, nhanh chóng mặc đồ vào.

Đợi đến khi cô xuống giường, mang giày cao gót trắng, đứng nơi đó, Dịch Gi ản mới biếng nhác nâng mắt lên nhìn cô.

Thật sự rất vừa vặn.

Khi anh vừa mới trở lại từ trong quân, sau khi đi qua một cửa hàng quần áo, anh bảo Từ Ngang dừng xe, đi vào một lát đã chọn bộ quần áo này.

Lúc ấy nhân viên trong cửa hàng vẫn luôn khen anh có mắt thẩm mĩ tốt, có thể là do thấy anh tuấn tú nên mới khen nhiều thêm một chút.

Khi đó, anh đã tưởng tượng, bộ sườn xám này mà mặc lên người cô, chắc chắn sẽ rất hợp.

Không ngờ, thật sự là như thế.

Đây là lần đầu tiên anh mua đồ cho phụ nữ.

Mấy người cấp dưới của anh đều đã từng mua đồ cho người phụ nữ mình yêu, sau đó lại nói với anh phụ nữ rất thích những thứ đồ này, vì vậy, anh cũng mua.

Anh muốn, thứ người khác có thể mua, tất nhiên anh cũng có thể mua cho cô.

Chẳng qua, người khác có thể đưa một cách quang minh chính đại, còn anh lại phải đưa bằng cách này.

Xé quần áo của cô, trả lại cho cô một bộ khác.

Chung Tình cười miễn cưỡng, thật ra thì cô không muốn nói chuyện, chỉ đứng như thế mà cô đã có cảm giác mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, cố nén đau, dùng giọng nói run rẩy để nói một câu: “Thiếu tướng, Chung Tình xin lui...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.