Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 148: Chương 148: Dịch Giản Nổi Cơn Ghen (28)




Mãi cho đến đêm khuya, Hà An Viện mới từ bên ngoài trở về, vẻ mặt mệt mỏi.

Vừa đi, cô vừa nới với tiểu Vân bên cạnh: “Mỗi lần Thiếu tướng ra ngoài, cũng không có gì khác nhau, quả thật là tới quân đội, mà trong quân đội lại cấm phụ nữ đi vào, anh ra thì về nhà họ Dịch, bên ngoài cũng không có biệt viện, cũng không có đi tới Bách Nhạc Môn, xem ra, không giống bộ dạng đang lén nuôi đàn bà.”

Mấy ngày nay Tiểu Vân đi theo Hà An Viện ở bên ngoài chạy tới chạy lui, cũng không tìm ra cái kết quả gì, cô ngẫm lại thấy rất khó, thiếu tướng lạnh băng như vậy làm sao có thể nuôi người ở bên ngoài được?

“Tiểu thư, có thể là người đa nghi rồi! Có lẽ là đại phu nhân sai người làm túi hương cho thiếu tướng.”

Hà An Viện nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, khả năng không lớn, ngày ấy, rõ ràng cô nhìn thấy lúc thiếu tướng nhìn cái túi hương kia, ánh mắt liền trở nên mềm mại.

Thậm chí, trong đó còn có chút giận dỗi.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy thiếu tướng tức giận.

Nhưng mà ngày ấy, rõ ràng anh đang tức giận.

Dáng vẻ giận dữ này, lại có thêm mùi vị như đang ghen.

Chắc là người phụ nữ kia. . . . . tránh né anh.

“Tiểu Vân, ngày ấy, ánh mắt thiếu tướng không bình thường, thà rằng ta tin là có, cũng không thể tin là không!”

Nếu có một ngày, việc này là có thật, tới lúc đó, cô có hối hận, có khóc lóc, có tranh cãi ầm ĩ, cũng là không làm nên chuyện gì.

Lòng dạ Hà An Viện bất an.

“Không được, ta còn muốn tìm, nhất định phải tìm ra, chắc chắn người phụ nữ kia có tồn tại!”

“Tiểu thư... Nói không chừng chính là người trong nhà đấy! Chúng ta đi tìm đại phu nhân hỏi một câu, xem xem đại phu nhân có sai người làm túi hương cho thiếu tướng không, sẽ không làm hỏng chuyện, không phải sao?”

Hà An Viện gật gật đầu, quần áo cũng không kịp thay, liền chạy tới chỗ đại phu nhân ở.

Nhịp chân cô ta cực kỳ vội vã.

Đến chỗ đại phu nhân, chẳng thèm chờ Tử Uyển thông báo, tự ý hô một tiếng: “Cô!”

Rồi xông thẳng vào trong.

Vốn đại phu nhân đã đi ngủ, bị Hà An Viện kinh tỉnh, nhịn được nhíu nhíu mày: “Tiểu Viện, lanh chanh láu táu như vậy làm gì?”

“Cô, con có việc hỏi người!” Ngược lại giọng Hà An Viện lại như làm nũng, ngồi ở cạnh giường, xoa bóp bả vai đại phu nhân, “Cô, trước giờ, người có từng phái người đưa túi hương cho thiếu tướng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.