Chương 497: Đồ cưới của Chung Tình (11)
Mặt Chung Tình cũng đỏ lên, hơi thở hỗn loạn, cúi đầu, lại nghe Dịch Giản hạ giọng hỏi: “Nương tử, đêm nay. . . Có thể làm tư thế khác?”
Đương nhiên Chung Tình biết Dịch Giản đang chỉ tư thế gì, đàu cúi thấp hơn nhưng ẫn không dám nói.
Dịch Giản biết cô xấu hổ, bèn không hỏi nữa.
Nắm tay cô, tiếp tục đi tới dọc theo đình lang thật dài, tới đỉnh nghỉ mát trong trung tâm hồ, Dịch Giản từ từ duỗi thắt lưng, giãn người, ngáp một cái: “Lại buồn ngủ rồi. . .”
Chung Tình đi lên phía trước, vội vàng sắp xếp sập mềm trong đình, Dịch Giản chậm rì rì đi qua, nằm lên, đặt tay lên trán, nhìn Chung Tình một hồi, sau đó duỗi tay kéo cô vào lòng: “Ngủ với anh.”
Chung Tình gật đầu, theo ý anh, vừa lúc cô cũng có chút mệt mỏi, tối qua bị ép buộc gần một đêm, buổi sáng tỉnh lại sớm, liền cởi giầy cho hai người, nằm trên sập mềm nhỏ, thân thể dán chặt vào nhau.
Đầu cô chôn trong ngực anh, đầu anh đặt lên vai cô.
Hơi thở của cô đều phả vào cổ anh, nóng nóng, ẩm ẩm, ngứa ngứa. . .
Anh lười biếng ngáp một cái, ôm cô vào lòng, chậm rãi nhắm mắt lại, thật sự ngủ đi.
Chung Tình nghe tiếng tim đập của anh, nhẹ nhàng như giọng điệu mê người, cũng mơ mơ hồ hồ ngủ say theo.
Gió nổi lên, trong sạch mát mẻ, một mảnh an nhàn.
... . . .
Chung Tình bị liếm láp làn môi ấp ám tới tỉnh, cô cho rằng mình đang nằm mơ, đầu óc vì cơn buồn ngủ, hoạt động chậm chạp, tạm thời không thể suy nghĩ rõ ràng.
Chỉ cảm thấy có một đầu lưỡi quấy rối giữa đôi môi, khẽ dùng lực, dường như đang có ý đồ làm gì.
Cô cảm thấy sức nặng đè trên người mình, trong nháy mắt trở nên nặng nề, mê mang mở mắt, nhìn thấy tuấn dung kinh người, kề sát mình.
Chốc lát đầu óc cô trống rỗng, sau đó lại ý thức được đây là đình nghỉ mát của Cố Viên, người đến người đi, không nhịn được vươn tay, đỡ trước ngực anh, muốn ngăn cản nhũng việc đang xảy ra.
Mà Dịch Giản lại vẫn như cũ cứng rắn đè nặng thân thể cô, vươn tay, một tay tóm lấy hai cổ tay cô, đặt lên đầu cô, một tay xoa xoa khuôn mặt cô, để cô không có chỗ trốn.