Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 468: Chương 468: Đồ cưới của Chung Tình (1)




Chương 486: Đồ cưới của Chung Tình (1)

Chung Tình nghe tiếng vang, quay đầu, xấu hổ, anh lại có thể, cứ thế dòm ngó cô cởi quần áo từ đầu tới cuối.

Theo bản năng vươn tay, muốn che giấu da thịt trần trụi, anh lại vươn tay, ngăn cản động tác của cô cười lên: “Xấu hổ rồi hả? Ừ?”

Giọng anh, mị hoặc như bị tẩm rượu nguyên chất, cô tim đập rộn lên, rụt rè khác thường, cúi đầu.

Cằm bị anh nâng lên, nhìn mắt cô, nói gằn từng chữ nói: “Nương tử... Em thật đẹp...”

Chung Tình không nói.

Dịch Giản rất lười biếng, thảnh thơi vươn tay, ôm cô, nằm ở trên giường, bộ dáng đẹp khiến người ta say lòng.

Ngón tay anh, lại không thành thật, đụng chạm chỗ này của cô, lại gợi gợi chỗ khác.

Cô cắn chặt hàm răng, cảm giác được cơ thể mình đã mềm nhũn ướt át nóng rực cả lên.

Hơi thở ra một hơi, một đoạn trong số những lễ vật dì tư đưa qua nổ lên trong đầu cô, mặt đỏ lên, hít thở sâu, mới mở miệng nói: “Sính lễ thiếu tướng đưa Chung Tình rất tốt.”

“A...?” Dịch Giản nhíu mày, tạm thời không rõ cô đang nói gì.

“Đó là, đại lễ kết hôn thiếu tướng đưa em hôm qua, rất tốt, Chung Tình rất thích...” Giọng Chung Tình phát run, cô âm thầm cắn cắn môi, tiếp tục nói: “Nhưng mà, kết hôn, không phải đều xem trọng có qua có lại sao?”

“Hôm nay, Chung Tình gửi đồ cưới cho thiếu tướng được chứ?”

Trong mắt Dịch Giản lập tức hiện vẻ tò mò, cô còn chuẩn bị đồ cưới vì anh?

Liền nhướng mày, giọng nói ồ ồ mang hương vị tình dục lẫn đắm đuối: “Được.”

Thân thể Chung Tình hơi run lên, sau đó chậm rãi đứng dậy, tùy tiện kéo một bộ quần áo, che cơ thể, đi qua một bên.

Dịch Giản lười biếng vươn tay, đỡ đầu, nâng tầm mắt mình lên, đi theo dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô, ánh mắt vẫn xoay quanh.

Lại nhìn thấy Chung Tình đi tới trên bàn, cầm cái chén sứ nhỏ, cô cúi đầu, cũng không biết nuốt cái gì, Dịch Giản chỉ nghĩ co khát nước.

Chung Tình buông bát, vốn tưởng rằng cô đi lấy đồ cưới cô chuẩn bị cho ah, ai biết, cô lại xoay người đi tới giường, chân thành.

Dịch Giản hơi hơi chau mày, chỉ nghĩ là Chung Tình trêu chọc mình.

Ai ngờ, Chung Tình xốc màn che lên, lên giường, ánh mắt lại không dám nhìn anh, mà chỉ vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào người anh nói: “Thiếu tướng, không được động đậy đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.