Chương 33: Em là của tôi, đây là chứng cứ! (3)
Nhất thời, Chung Tình kiên quyết lắc đầu, bình tĩnh nói một chữ then chốt: “Không!”
Dịch Giản lười biếng ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên trở nên có thể đông chết người.
Vẻ mặt Dịch Giản vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng rõ ràng có đan xen sự tức giận.
Lần đầu tiên hắn nói với một người phụ nữ là gả cho hắn.
Thế nhưng cô lại kiên quyết từ chối, thậm chí, một chút do dự cũng không có!
Tay của hắn, chậm rãi siết thành quyền, nhìn Chung Tình hỏi một câu: “Tại sao?”
“Bởi vì. . . . . . . . . . . . .” Chung Tình cũng không biết trả lời làm sao, cũng không thể nói cô sợ chết, đi cùng với hắn, cô cũng sẽ bị liên lụy . . . . . . . . . . . Thế nhưng, cô cũng không thể không trả lời, cô gấp đến độ không tìm được lý do, mà ánh mắt Dịch Giản ngày càng lạnh, ngày càng đáng sợ, dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể nói lung tung một câu: “Bởi vì, tôi không xứng với Thiếu Tướng.”
Dịch Giản nhìn chằm chằm Chung Tình, hiển nhiên là không tin cái cớ vụng về này của cô, mặc dù hắn rất hiếu kỳ, nhưng chưa từng mở miệng dò hỏi.
Chung Tình cũng không biết nên nói cái gì.
Thế nhưng cô cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Cậu útđã từng đùa giỡn như vậy, nhưng côchưa từngcảm thấy sợ hãi, thế nhưng vào giờ phút này côlại thật sự lo sợ.
Qua một hồi lâu, Chung Tình mới nhẹ giọng mở miệng: “Thiếu tướng, tôi lui ra .”
Dịch Giản không có hé răng, cũng không có ở nhìn cô, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào khối máu đỏ tươi trên chiếc giường kia, ánh mắt ngày càng lạnh.
Chung Tình di chuyển một chút một về phía sau, đi mấy bước, cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay về phía Dịch Giản nói: “Thiếu Tướng, hi vọng ngài quên đi chuyện xảy ra vào tối hôm qua. . . . . . . . . Tôi thật sự rất cảm ơn ngài.”
Dịch Giản bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tròng mắt đen kịt như thủy tinh, ngừng ởtrên người Chung Tình.
Hóa ra, không phải không xứng, mà là có tính toán khác. . . . . . . . . . . Ở trong lòng của cô, phát sinh chuyện như vậy, thật ra từ đầu đến cuối, cô chưa hề nghĩ tới việc phải gả cho mình. . . . . . . . . . . . .
Sự trinh trắng của cô ấy . . . . . đều đã chomình, nhưng cô ấy không hề do dự mà lựa chọn từ bỏ, xem ra, trong lòng của cô ấynghĩ như vậy, bài xích hắn. . . . . . . . . . .
Bờ môi hắn giật giật, giống như muốn nói cái gì, thế nhưng cuối cùng vẫn dùng ngón taython dài duyên dáng, che miệng lại, bởi vì tức giận, nên lần ho khan này càng lợi hại hơn.
Hắn ho đến nỗi cả khuôn mặt trắng nõn đều ửng đỏ.