Chung Tình vui vẻ ra mặt, lập tức nói vào trong điện thoại: “Chị hai em giận rồi, không muốn nghe anh nói nữa, chị ấy đang ghen!”
Chung Hân vươn tay, gõ Chung Tình một cái, nhưng không cảm thấy có bất kỳ chỗ không ổn nào, cho tới nay hai người vẫn luôn như thế, ở trong mắt của cô, Trác Nhiên đối xử với Chung Tình tốt hơn, cũng chỉ là xuất thân từ một người anh chồng quan tâm tới em gái: “Chung Tình, em đừng nói bậy!”
Vừa cười, vừa lấy ống nghe ra khỏi tay Chung Tình, cười khẽ nói với Trác Nhiên: “Bọn em chỉ đùa thôi, Chung Tình thật đúng là nói chuyện lung tung... . . . Ái Hân rất ngoan... . . . Ừ, em rất nhớ anh, chừng nào anh trở lại? ... . . . ngày mai sao, tốt lắm, đến lúc đó, em mang theo Ái Hân đi đón anh... . . . Phải không? Không thích em đón anh sao? ... . . . Không phải là sao... . . . Vậy là cái gì? ... . . . thật hay giả? Quan tâm em mới như vậy à? Hảo, nghe lời anh vậy em Ái Hân sẽ ở nhà chờ anh trở lại... . . . Tại sao lại mua quà cho em? Mua gì vậy? Có mua cho Ái Hân không đây? ... . . . Được rồi, em biết, anh chú ý một chút, cũng đừng ép bản thân quá... . . . Còn nữa, ngàn vạn lần đừng uống quá say... . . . Được rồi, không cần phải thề với em, Trác Nhiên, em tin anh, tin lòng anh chỉ có mình em... . . .”
Chung Hân cùng Trác Nhiên hàn huyên một chút mới cúp điện thoại.
Trên mặt của cô tràn đầy hạnh phúc.
Nhiều năm như vậy, cô chưa từng có một chút ít hoài nghi đối với Trác Nhiên, Chung Hân cúi đầu, nhìn đứa trẻ đang làm tổ trước ngực mình lúc này đã ngủ, đó là kết tinh tình yêu của cô cùng Trác Nhiên, là người làm chứng cho sự hạnh phúc của bọn họ, cô cúi đầu, hôn mặt đứa bé, đặt lên giường, lúc này mới quay đầu, nói về phía Chung Tình: “Ngày mai chúng ta đi ra ngoài mua vài món đồ... . . . Trác Nhiên sắp về rồi, chị muốn lựa cho anh ấy một bộ quần áo... . . .”
Chung Tình gật đầu, đáp lời: “Chị hai, hai người cũng đã nhiều năm như vậy, còn sến súa như thế... . . .”
Chung Hân đỏ mặt nhưng cũng không lên tiếng, chẳng qua cũng chỉ trò chuyện với Chung Tình, những câu không rời Trác Nhiên, chữ chữ không rời Trác Nhiên, Trác Nhiên thật là tốt, Trác Nhiên rất ấm áp, Trác Nhiên tài giỏi, Trác Nhiên tất cả... . . . Chung Hân cũng nhớ rõ ràng.