Cô nói, liền nháy mắt với Chung Tình, sau đó, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bên trong rất yên tĩnh.
Có màn che đỏ thẫm, ánh đèn xung quanh.
Trên sân khấu, ánh đèn sáng tỏ mà chói mắt.
Chung Hân chỉ hơi đẩy ra một cái khe nhỏ, liền cảm thấy nhịp tim của mình đang đập rất nhanh, cô cùng Trác Nhiên đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nhưng mỗi một lần vào lúc này, cô luôn giống như một cô gái mới biết yêu.
Cô yêu Trác Nhiên.
Trên thế giới này, nếu nói là người cô yêu nhất, đó chính là Trác Nhiên.
Cô thương Chung Tình.
Trên thế giới này, nếu nói đến người thân nhất, đó chính là Chung Tình.
Hai người kia, cho tới nay, đều là thứ quý giá với sinh mạng của cô.
Một cùng cô lớn lên, để cho cô yêu, một để cho cô chăm sóc, một để cho cô lo lắng... . . .
Cô vừa sinh ra, sống ở trong thế giới, chính là nhà họ Chung, một nơi cao lớn rộng rãi như thế, nhìn thấy bao nhiêu người, nhưng cô lại chưa bao giờ dao động tín niệm ban đầu trong đáy lòng, đó chính là cô cùng Trác Nhiên.
Thật ra thì, cô biết, Trác Nhiên đối với Chung Tình rất tốt, nhưng cô tin tưởng, đây chẳng qua là trách nhiệm của Trác Nhiên.
Bởi vì đã từng ghen, cãi nhau cùng Trác Nhiên, Trác Nhiên ôm cô, dụ dỗ cô, nói: “Không phải em thích Chung Tình sao? Anh mới đối đãi với con bé như thế, để ý tới con bé... . . .”
Cô mỉm cười, tin là thật, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ dao động, Chung Tình với cô là tốt nhất, Chung Tình cả đời này chưa bao tốt hơn với ai hơn một chút, chỉ tốt với cô... . . . Cho nên, tỷ muội tình thâm, bọn họ thật sự là tỷ muội tình thâm.
Chung Hân có cảm giác mình thật hạnh phúc.
Có một chị em tốt, còn có một người chồng tôt, cô thật sự người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Không nhịn được mà vành mắt của cô cũng có chút chua xót, giống như đang cảm động, giống như đang cảm khái, đứng ở cửa, hốc mắt hồng hồng, ngực vẫn phập phồng không ngừng.
Ngón tay của cô đang run rẩy.
Chung Tình đứng ở một bên, nhìn Chung Hân, không nhịn được nhẹ giọng nói đùa: “Chị hai, chị lại đa sầu đa cảm rồi !”
“Em thì biết cái gì, chị đây gọi là kích động!” Chung Hân liếc m Chung Tình, sau đó liền hít một hơi thật sâu, dùng sức đẩy cửa ra, đi vào.
Chung Tình nhìn Chung Hân đi vào, sau đó cô mới đi theo Chung Hân, từng bước từng bước đi vào.