Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 741: Chương 741: Giản, em yêu anh![21]




Editor: May

Chung Hân chối từ không xong, liền cũng đi theo Chung Tình và Dịch Giản rời đi.

Chung Hân và Chung Tình trước ra rạp hát, Dịch Giản đứng ở cuối cùng, lúc đi tới cửa, anh lại đột nhiên dừng bước chân, vô thanh vô tức nhìn thoáng qua phía sau rạp hát.

Trác Nhiên bên trong sau khi nhìn thấy bọn họ vội vàng rời đi, lúc này mới chậm rãi hô một hơi, toàn thân đều ra một tầng mồ hôi lạnh!

.................................

“Cái gì? Anh nói cái gì? Thiếu tướng xuất hiện ở rạp hát? Dẫn Chung Tình và đại thiếu phu nhân nhà họ Trác đi? Điều này sao có thể? Không phải nói tận mắt đi vào là đại thiếu gia nhà họ Trác ư? Sao đi ra liền thay đổi người?”

Hà An Viện nghe người hồi báo, biểu tình cả người đều vặn vẹo lên, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!

Cô ta nắm chặt quyền đầu, ở chỗ sâu trong đôi mắt, mang theo nồng đậm không thể tin!

Vì sao mỗi một lần, chuyện mình muốn làm, luôn không đạt được mục đích?

Thiếu tướng rõ ràng muốn đi Bắc Bình, sao liền lại trở về thành phố X?

Hà An Viện hít sâu một hơi, bởi vì tức giận, đột nhiên đứng lên, một phen hất đồ trên bàn xuống đất, dung mạo trải qua trang điểm tinh xảo, mang theo một chút hỏng mất nói không nên lời, cô cảm thấy chính mình, đều muốn sắp điên mất rồi!

“Ai có thể nói cho tôi biết, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì không?! Sao thiếu tướng lại trở về! Vì sao lại trở về?!” Hà An Viện nhìn Tiểu Vân đứng ở trước mặt mình cúi đầu không dám nói lời nào, hổn hển lại hô ra lần nữa!

Trời cao, sẽ quyến luyến một người như thế sao?

Rốt cuộc đời trước Chung Tình cô ta có phúc khí như thế nào? Đời này, vận khí tốt như ạậy, được một người đàn ông chăm tóc như thế không nói, còn mỗi một lần, đều có thể phong khinh vân đạm vượt qua mỗi một lần hãm hại của cô.

Đến hiện tại, Hà An Viện lại cảm thấy chính mình khó chịu giống một tôm tép nhãi nhép, làm nhiều chuyện như vậy, đều là không làm nên chuyện gì!

Ngược lại, mỗi lần muốn cô muốn làm gì cô ta, đều sẽ phong khinh vân đạm, thuận theo tự nhiên như vậy!

Đây chính là chênh lệch sao?

Hà An Viện ngẩng đầu lên, hít thở thật sâu, những tức giận không có cách nào phát ra nơi đáy lòng, càng bộc phát nồng đậm hơn!

Chẳng lẽ đây là mệnh mà người ta nói sao?

Chung Tình trời sinh mệnh tốt, mà Hà An Viện cô trời sinh liền mệnh kém như vậy ư?

Cô ta dần dần nâng đầu lên, đáy lòng cũng là vạn phần không tin, cô ta nắm tay, nắm gắt gao, ánh mắt lóe ra ánh sáng nhàn nhạt: “Tôi không tin......... Tuyệt đối không tin đây là mệnh.........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.