Editor: May
Bên tai của cô, còn có hô hấp cực nóng vừa rồi của người đàn ông, cô không nghe được tiếng la quan tâm của Chung Hân, chỉ mờ mịt đi lên lầu, vài lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống từ trên cầu thang.
Cô như là đi ở trên đám mây, nhìn những đóa hoa ở phía dưới, chỉ cảm thấy oán hận, một giấy trước cảm thấy bọn chúng rất xinh đẹp, cô rất thích thú, nhưng hiện tại, trừ bỏ chán ghét, vẫn là chán ghét.........
Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Dịch Giản nằm ở trên giường, Từ Ngang đã muốn hầu hạ anh uống thuốc.
Có người giống như gọi điện thoại cho Tần Diệp, Tần Diệp rất nhanh liền qua đến đây, Chung Tình vẫn như là một con rối gỗ, đứng ở cửa phòng ngủ, người tiến tiến vào vào vòng qua cô, cô đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Tần Diệp cũng bị sợ hãi, lúc nhận được điện thoại, vội vàng tới đây, nhìn thấy một phòng hoa tươi, liền lập tức căm tức, bắt đầu kêu la từ lầu một: “Ai hồ đồ như ạậy, mua nhiều hoa đặt ở nơi này như thế, chẳng lẽ không biết thiếu tướng hoàn toàn không thể lây dính mùi phấn hoa sao?!”
Bọn họ đều biết bệnh này của Dịch Giản, cho nên không hề hút thuốc, không sử dụng nước hoa trước mặt anh, cũng sẽ không sẽ ở xuất hiện hoa tươi ở trong nhà này!
Hơn nữa anh vẫn biết nguyên nhân Dịch Giản thích Cô Viên, là vì nơi này đúng lúc có hồ có nước, hoàn cảnh tao nhã sạch sẽ, hơn nữa không có nhiều bồn hoa tươi, cực kỳ thích hợp để anh sinh sống!
Nhưng hiện tại khen ngược, lại có thể chất đống đầy một phòng hoa tươi!
Đây quả thực là muốn tính mạng của anh!
Tần Diệp vốn tính tình lớn, nhìn thấy Chung Tình bị dọa thành như vậy, lập tức vô thanh vô tức đi đến trước giường, cẩn thận kiểm tra cho Dịch Giản một lần, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cũng may không xảy ra chuyện gì lớn......... Các người đều sửng sờ ở nơi đó làm cái gì, nhanh ném hết hoa tươi ở dưới lầu đi, có phải muốn cho thiếu tướng vẫn không tỉnh lại không?!”
Từ Ngang đứng ở nơi đó không nhúc nhích, sau một lúc lâu, mới thốt ra một câu: “Đó là thiếu tướng tặng cho phu nhân .........”
“Tôi không cần, tôi không cần, ném, ném toàn bộ đi!” Chung Tình lại như là đột nhiên thanh tỉnh lại, xoay người chạy xuống lầu, sau đó cầm những thứ đó, ném từng bó về phía ngoài cửa: “Đều ném, đều ném hết toàn bộ!”
Chung Tình ra lệnh như vậy, những người hầu tất nhiên là không dám cự tuyệt, chỉ trong nháy mắt, liền bị người đều rối rít ôm ra ngoài, xử lý xong.-------