“Chung Tình... Chung Tình...”
Đại phu nhân lên tiếng gọi.
Chung Tình lúc này mới hồi thần, vội vàng cười, “Đại phu nhân, sao vậy?”
“Con làm sao vậy? Trông có vẻ lo lắng? Có phải là không thoải mái hay không?”
“Không phải... . . . Chỉ là hơi mệt chút.”
“Mệt mỏi vậy thì sớm nghỉ ngơi một chút, Tử Uyển, nhanh đỡ Chung Tình đi nghỉ ngơi, chuyện ta vừa nói, con có nghe chưa?”
“Chuyện gì?”
“Hôn sự của con cùng Dịch Hân.”
“Sao... . . .” Chung Tình sửng sốt một chút, cũng không biết vì sao, liền thốt lên: “Chờ sinh con xong hãy bàn tới... . . .”
Sắc mặt Đại phu nhân khẽ chuyển đổi một chút, Chung Tình mới ý thức tới mình vừa nói cái gì, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: “Đại phu nhân... . . . Con cảm giác thân thể không tốt, cũng không thế nào thoải mái, cho nên không muốn bàn tới, nếu như con khỏe hơn, liền nói cho phu nhân biết, cũng chuẩn bị thật tốt, con sợ... . . . Nếu làm việc nhiều, sẽ không tốt với đứa bé.”
Đại phu nhân suy nghĩ một chút, nhưng cũng gật đầu một cái, theo ý Chung Tình.
Kế tiếp, đương nhiên Chung Tình trở về nhà của mình để nghỉ ngơi, cô sau khi đi vào thay quần áo, lúc này mới nhớ tới bộ đồ bị mình làm hỏng, nhất thời tìm kiếm, nhưng nửa ngày, lại cũng không có tìm thấy.
Cô không nhịn được có chút nóng nảy, gọi tiểu nha hoàn tới đây, thế mới biết áo quần bị ném đi.
Chung Tình ra cửa muốn đi tìm, bên ngoài đã nổi lên mưa thu, tiểu nha hoàn cũng chưa kịp nói một câu, liền thấy Chung Tình đã chạy ra ngoài.
Tiểu nha hoàn vội vàng tìm một chiếc ô, cũng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa kêu: “Chung tiểu thư... . . . Chung tiểu thư... . . .”
Ngay cả Tiểu Hoàn, tựa hồ cũng bị kinh sợ, meo meo một tiếng, chạy vọt qua mặt Chung Tình.
==============================================================
Dịch Giản bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, Từ Ngang từ trên lầu tới tới lui lui xuống nhiều lần, mỗi một lần, cũng mang một ít sách đặt ở trên xe, theo Thiếu tướng phân phó, đem hết thảy chuẩn bị xong sau, Từ Ngang thở dài một cái, lại một lần nữa mở miệng hỏi: “Thiếu tướng, bây giờ đi sao?”