Đại phu nhân suy nghĩ rất nhiều biện pháp, muốn cho cô mập trở lại, dù sao hiện tại cô mặc dù thoạt nhìn là một người, nhưng trên người cũng là hai người, còn là hy vọng của bà nữa.
Mấy phu nhân cùng tiểu thư khác, còn muốn lấy lòng đại phu nhân cùng Chung Tình, cho nên tặng rất nhiều đồ vật.
Có núi tra, cây vải, chua, ngọt, cay, khai vị... . . .
Nhưng là Chung Tình vẫn không muốn ăn.
Ngày cứ trôi qua, Chung Tình ói đến mức cả người cũng cảm thấy muốn chết, đến cuối cùng, cũng không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp nào khiến cho cô ngưng nôn mửa, ngược lại sau đó, qua thời kỳ này, bụng giống như là một quả bóng lớn dần, cũng không nôn mửa nữa, khẩu vị đã khá lên nhiều.
Tính toán thời gian, cũng đã là có con sáu tháng rồi.
Cũng đến cuối năm rồi.
Cả nhà họ Dịch chuẩn bị lễ mừng năm mới, khắp nơi giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng.
Có lẽ là muốn lễ mừng năm mới, các phu nhân rất vui vẻ, phụ nữ con gái trong nhà tụ tập lại một chỗ, cười nói vui vẻ.
Dịch gia buôn bán đến cuối năm cũng phải ngừng lại, con của mấy người vợ kế của nhà họ Dịch bôn ba bên ngoài, cũng trở lại, thoạt nhìn người cũng nhiều hơn, cũng vui vẻ lên.
Mọi người ngồi chung một chỗ, nói chuyện, không thiếu được sẽ nhắc tới Thiếu tướng, dì tư dĩ nhiên là chú ý nhất, mỗi sáng sớm, luôn dẫn đầu đi mua tờ báo, có tin tức Thiếu tướng, liền đọc lên.
Ngày nay, sắc mặt dì tư không tốt lắm, ngón tay cầm tờ báo, cũng là có chút run rẩy: “Nghe nói Nam bộ xảy ra binh biến, Thiếu tướng đi Nam bộ, trận đánh này cũng không biết ra sao... . . .”
Đại phu nhân cau mày, không nhịn được thấp giọng hỏi ngược lại: “Thiếu tướng xuất binh? Không phải không tự mình mang binh sao? Vậy làm sao nay lại như vậy? Đã đến cuối năm, chẳng lẽ không về nhà ăn mừng năm mới sao?”
“Nhìn tình thế này, giống như là không về được, trận này có thể đánh tới đầu mùa xuân sang năm rồi... . . . Tờ báo này nói, nếu có may mắn, thì cũng phải ba tháng sau.”
Dì tư cúi đầu, cầm tờ báo lên, run rẩy đọc không thiếu chữ nào.