“Đồ này rất đẹp... . . . Hơn nữa những thứ này, rất hợp với Chung tiểu thư, vì sao phải đổi? Mặc cái này đi đến bữa tiệc, Chung tiểu thư tất nhiên là đẹp nhất.”
Tử Uyển tự đáy lòng tán dương.
Chung Tình lại miễn cưỡng cười cười, cô vội vội vàng vàng đi tới tủ treo quần áo, mở ra, tiện tay lấy một bộ, vươn tay, liền run lẩy bẩy bắt đầu cỡi quần áo.
Cô nhanh chóng cởi ra, móng tay rất dài, không cẩn thận làm rách áo.
Cô dừng một chút tay, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng cỡi xuống, đổi một bộ sườn sám màu trắng đơn giản, lúc này mới xoay người, hướng tới chỗ tiệc đi tới.
Ra cửa, cô đứng đó, hít sâu.
=======================
“Thiếu tướng... Đến.”
Từ Ngang cho xe dừng ở trong sân rất lớn, anh cũng phát hiện Dịch Giản bên cạnh, không nhúc nhích.
Không nhịn được nhắc nhở.
Kể từ khi Chung tiểu thư rời đi, Thiếu tướng ngược lại càng ngày càng nói ít, ngủ càng ngày càng nhiều.
Coi như lúc tỉnh, cũng không biết đang suy nghĩ gì, luôn xuất thần.
Từ Ngang nhìn như vậy, lòng đau đớn thay.
Dịch Giản hồi thần, gật đầu một cái.
Từ Ngang vội vàng xuống xe, mở cửa xe ra, Dịch Giản xuống xe, hướng yến tiệc lớn đi tới.
Đi một nửa, vừa vặn đụng phải một tiểu nha hoàn, trong tay cầm một bộ y phục, Dịch Giản bước đi, trong lúc bất chợt dừng lại.
Ánh mắt của anh, bị bộ y phục này quấn lấy.
Tiểu nha hoàn thấy Thiếu tướng, nhịp tim đã sớm đập nhanh, cô cúi đầu, bộ mặt đỏ ửng, giọng nói cũng run rẩy và kích động: “Nô tỳ ra mắt Thiếu tướng!”
Thiếu tướng không có lên tiếng, cũng không có rời đi.
Chẳng qua là đứng ở nơi đó, nhìn bộ y phục này.
Từ Ngang hiểu Thiếu tướng, lập tức mở miệng hỏi thăm: “Y phục này... . . .”
“Thưa Thiếu tướng, đây là y phục của Chung tiểu thư, tôi thấy hỏng, cho nên cầm đi bỏ.” Tiểu nha hoàn quy củ trả lời.