Hiện tại ôm cô như thế, chỉ đơn giản là ôm, nhưng lại là chuyện trước kia chưa từng cô, đáy lòng của cô, cũng bắt đầu bị lấp đầy, chút tịch mịch đã dần bị che lấp.
Không tự chủ được, cô mở miệng, nhỏ giọng nói: “Thiếu tướng... Anh nói, chúng ta có thể chết ở chỗ này hay không?”
Giọng của cô, nghe có mấy phần uất ức, mấy phần sợ.
Lòng của Dịch Giản cũng không tự chủ được mà mềm ra, vươn tay, vuốt ve mái tóc dài của cô, cúi đầu, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trong hơi thở đều là mùi hương nhẹ nhàng của cô.
Cô không né tránh, cho dù là do tính cách sợ chết của cô hay còn có nguyên nhân khác, thế nhưng anh rất vui.
“Sẽ không... . . .” Làm sao lại chết được? Có tôi ở đây, không ai có thể bắt em phải chết.
Dịch Giản im lặng nắm tay cô, cô rút vào trong ngực của anh, mặt đỏ lên: “Có thật không? Nhưng tôi vẫn sợ... . . .”
Dịch Giản anh có trí nhớ kinh người, khi xem qua những sách kia lại nhớ từng chữ từng chữ rõ ràng, vô số tình thoại bắt đầu lẩn quẩn trong suy nghĩ.
Đừng sợ... . . . Có tôi đây, dù tôi chết, em cũng sẽ không chết, tôi sinh ra chính là vì bảo vệ em, vì em mà tồn tại, tính mạng của em, chính là tất cả của tôi!
Buồn nôn như thế, anh chỉ nghĩ được như vậy, mặt đỏ rần lên, cả thân thể dần trở nên tê liệt, anh không thể nói những lời ấy như vậy.
Chung Tình nào biết trong đầu Dịch Giản đang suy nghĩ gì, dựa vào ngực của anh, cảm thấy ấm áp, rất thoải mái, liền nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng nói: “Đã lâu tôi chưa từng sợ đến vậy... . . .”
“... ... ...”
“Anh có thể nói chuyện với tôi không? Nếu có thể thì chắc tôi sẽ không sợ nữa.”
“... ... ...”
“Đúng rồi, anh vẫn không thích nói chuyện, tôi thật sự hồ đồ mất rồi... ...”
“... ... ...”
“Thật ra thì giọng của anh rất êm tai, tại sao lại không thích nói chuyện vậy? Bản thân anh sẽ đã khiến người khác phải sợ hãi rồi, cứ im lặng như thế sẽ khiến người ta sợ hơn... . . . Theo bản năng, sẽ muốn cách xa khỏi anh đấy... ...”
“... ... ...” Đây là lời trong lòng của cô sao? Có phải chỉ anh cần nói chuyện, cô sẽ không sợ anh nữa không?