Một khắc kia, không khí cũng thay đổi theo, tanh đưa tay giữ cổ của cô, đầu của anh, chậm rãi cúi thấp xuống... ...
Chung Tình nhìn gương mặt ngày một gần của anh, không dám động, thậm chí, còn không dám thở mạnh.
Trong mơ hồ, cô đã cảm giác được có chuyện gì sắp xảy ra.
Cô nhìn khuôn mặt của anh đã nhích tới gần măt của mình, lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Anh hôn cô.
Ngón tay của anh giữ lấy cổ của cô bắt đầu run lên, khiến bản thân cô cũng run lên.
Lúc trước khi anh hôn cô, cô rất sợ, nhưng vào giờ phút này, cô lại cảm thấy có chút mê luyến.
Tayy của cô, cẩn thận vươn ra ngoài, ôm lấy cổ của anh.
Động tác đó của cô khiến thân thể của anh hơi run lên, nụ hôn càng sâu hơn.
Bọn họ có thể nghe được từng tiếng thở dốc quấn quit bên nhau, còn có những tiếng ma sát khiến người ta đỏ mặt tía tai kia.
Cô cảm thấy toàn thân như nhũn ra, hệt như mê man, cứ rúc vào trong ngực của anh, hai tay ôm lấy cổ của anh, mặc cho anh hôn như vậy.
Đây là lần đầu tiên, bọn họ hôn đến chân thật và nóng bỏng như vậy.
Cũng là lần đầu tiên, cô như đáp trả nụ hôn của anh như vậy!
Đầu lưỡi của cô như một con rắn nhỏ trơn tuột, mê hoặc anh.
Anh hôn cô kịch liệu hơn, hệt như muốn trút hết hơi thở của hai người.
Hồi lâu sau anh mới đẩy cô ra.
Ánh mắt của cô, mỵ như tơ, nhìn anh, trong mắt đều là dục vọng.
Anh cũng như thế.
Anh vươn tay, ôm cô thật chặc vào trong ngực, thở từng hơi, hồi lâu, mới nói: “Hiện tại không được... . . .”
Cô không hiểu anh có ý gì, nhẹ giọng hỏi một câu: “Cái gì không được... . . .”
Sắc mặt Dịch Giản cũng hơi hồng một chút, không lên tiếng.
Chung Tình chỉ hơi nghi ngờ, nhưng không tiếp tục hỏi, chẳng qua chỉ vùi trong ngực của anh, không biết có phải là vì nụ hôn ấy không mà cô đã không còn sợ nữa.
Anh thấy cô không nói gì, lại nhớ tới câu nói của cô, vì sao anh luôn không nói chuyện, nhất thời ép mình mở miệng, theo lời của cô, tiếp tục nói: “Không thể muốn em... . . .”