Để lại Chung Tình và cô hầu gái nhỏ của mình, bản thân cô cũng muốn đi xem thử một chút, nghe tin tức của anh, ai ngờ, mới vừa đi hai bước lại cảm thấy bụng đau dử dội, nhất thời cô không đứng vững, té xuống đất.
Người hầu ra sức đỡ cô, lớn tiếng kêu: “Người đâu, người đâu ... . . .”
Mọi người nhìn thấy Chung Tình ngã xuống, có người vội vàng đỡ cô lên.
Có người thấy có vết máu chảy ra từ trong váy Chung Tình, thét lên: “Máu... . . . Máu... . . .”
Trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ Dịch, loạn làm một đám.
Tình trạng của thiếu tướng cũng không quá nghiêm trọng, đại phu nhân vừa cúp điện thoại, lại nghe thấy Chung Tình té xỉu, còn chảy máu, quýnh lên, vội vàng gọi bác sĩ.
Bác sĩ vừa tới, xem mạch xong, lại nói sắp sinh non.
Vì vậy, lại vội vội vàng vàng đưa cô vào bệnh viện.
Tất cả mọi người bị ngăn ở ngoài cửa, rất nhiều người đi đi vào vào, bưng nước nóng đi vào, bưng máu ra ngoài.
Chung Tình vẫn không tỉnh lại, đứa bé này cũng không có cách nào ra đời, máu chảy không ngừng, sợ là mẹ con cũng không trụ được.
Cuối cùng vất vả cầm máu, qua một đêm, lúc này Chung Tình mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng, chỉ nghe được bên tai có người nói cô phải dùng sức.
Nhưng cô không còn chút sức lực nào.
Suy nghĩ vì con, cô liều mạng cắn răng, cố rặn.
Vừa rặn, con vẫn không thể ra, mà máu lại chảy nhiều hơn.
Bác sĩ vô cùng căng thẳng, tình huống như thế từng có, là khó sinh, con và mẹ, chỉ có một người có thể sống.
Ra cửa, nói lại với đại phu nhân như thế.
Sắc mặt đại phu nhân trắng nhợt, đám người cũng có chút không biết phải làm sao.
Hồi lâu, cũng không ai lên tiếng.
“Chúng tôi đã tận lực, nhưng là bây giờ xem lại, con và mẹ, sợ là chỉ có thể giữ một người, xin hãy nhanh quyết định... . . . Nếu như quá muộn, sợ rằng mẹ con cũng không giữ được.”
“Dĩ nhiên là giữ còn, đó là máu thịt của nhà họ Dịch.”
“Phải, giữ con.”
“Tại sao lại như vậy chứ?” Cuối cùng vẫn là dì tư thiện lương, không nhịn được mở miệng phản đối: “Nhưng Chung Tình cũng là một mạng.”
“Nhưng chúng ta không thể không giữ lại máu thịt của nhà họ Dịch, đó là con trai, thiếu tướng không kết hôn, tiểu thiếu gia chết, thằng bé là độc đinh đấy!”
“Phải, phải giữ con, đại phu nhân nhanh nói đi, phải giữ con!”
Đại phu nhân siết chặt khăn tay, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn bác sĩ, một chút do dự cũng không có, gọn gàng dứt khoát nói: “Giữ con.. . . .”