Ánh mắt của đại phu nhân rất mông lung, nhưng nơi đáy mắt lại phát ra thứ ánh sáng rất kinh người.
Bác sĩ đi vào phòng, Chung Tình đã đau đến chết đi sống lại, sắc mặt tái nhợt, hệt như có thể chết bất cứ lúc nào.
Tay của cô siết chặt thanh ngang, toàn thân cũng đang run rẩy.
Cô có thể chết như vậy không?
Tại sao không có ai nói cho cô biết... ... Sinh một đứa con lại đau đớn như thế, hệt như sự đau đớn khi chết đi sống lại vậy?
Nếu như cô thật sự chết rồi, vậy phải làm thế nào?
Trong mắt của cô đều là nước mắt, từ nhỏ đến lớn, cô rất sợ chết, hoặc giả, nếu mức độ sợ chết của cô rơi vào trong mắt người khác, chắc chắn ai cũng sẽ cảm thấy rất khó tin, không thể giải thích nổi, nhưng đó chính là lí do cho sự khác biệt của cô.
Chưa trải qua cuộc sống như cô, sẽ không có ai hiểu được cái chết đáng sợ đến đâu.
Giống như như bây giờ, cảm giác không biết mình sẽ sống hay chết, rốt cuộc kinh khủng đến cỡ nào.
Chung Tình thấy bác sĩ, giọng nói rất yếu ớt: “Bác sĩ... . . . anh nói, tôi có thể chết hay không?”
Bác sĩ nhìn cô, cảm thấy cô rất đẹp, lại cảm thấy cô rất đáng thương.
Cô còn không biết, người nhà phía ngoài đã bỏ qua cô, chỉ vì đứa bé trong bụng của cô.
Phụ nữ của thời đại này rất đáng thương, dường như trời sinh chỉ là một công cụ để nối dõi tông đường mà thôi.
Chung Tình thở hổn hển từng hơi, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, cô không muốn chết, tuyệt đối không muốn... . . .
Cô vươn tay, tháo chiếc nhẫn giá trị liên thành mà Dịch Giản đưa cho cô nhét vào trong tay bác sĩ: “Xin anh... . . . Cứu tôi, tôi không muốn chết... . . .”
Bác sĩ cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, không nhịn được thở dài một hơi, hồi lâu sau, vẫn là trả chiếc nhẫn lại cho Chung Tình: “Thật sự xin lỗi... . . . . Chiếc nhẫn này, tôi không thể nhận.”
Thật sự bác sĩ cũng có ý như Chung Tình nghĩ, bảo vệ đứa bé, để người mẹ phải chết.
Nhưng lương tâm của anh đã dằn vặt vào thời khắc này.
Mỗi người đều có bản năng cầu sinh, nhưng ánh sáng trong mắt cô gái này lại mãnh liệt như thế, hệt như toàn thân cô chỉ còn lại một từ ngữ duy nhất, đó là phải sống!
“Tại sao? Chẳng lẽ tôi sẽ chết sao? Tôi không muốn chết... ...” Giọng nói của Chung Tình đã trở nên rất nhỏ khiến người khác không thể nghe được.