Đột nhiên, một người giúp việc vội vàng chạy vào, thở hồng hộc, sắc mặt ửng đỏ, mang theo vài phần vui mừng nói: “Đại phu nhân. . . . . . Đại phu nhân. . . . . . Thiếu Tướng trở về . . . . . . . . .”
Người trong phòng lập tức đều ngây người, một lát sau mới phản ứng lại, trong mắt đều tràn đầy sự vui sướng, dồn dập đứng lên, đi ra bên ngoài đón.
Chung Tình ngồi không yên ở trên ghế, trước sau vẫn không nhúc nhích, một giây phút kia trong lòng của cô có sự lo lắng đan xen.
Thiếu Tướng đi vào trong phòng, rất nhiều người vây quanh hắn, Đại phu nhân. . . . . . nhóm người vợ bé, các tiểu thư om sòm hỏi han………
Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên vẻ mệt mỏi, y phục đang mặc trên người hắn là bộ quân trang, nổi bật lên khí khái anh hùng hừng hực của hắn.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới, toả ra một luồng khí thế không muốn người khác tới gần.
Hắn đứng ở trước cửa, đối diện Chung Tình, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm, nhưng đôi mắt lại thẳng tắp nhìn cô.
Tròng mắt của hắn đen kịt một mảnh, thâm thúy không thấy đáy, khiến người ta đoán không ra tâm tình của hắn.
Chung Tình hơi nghiêng đầu, giống như muốn tránh khỏi ánh mắt của hắn, cô cũng không biết cảm xúc của mình vào giờ phút này là như thế nào, chẳng qua cảm thấy trong lòng bị đè nén và ngột ngạt, đôi mắt có chút chua xót, nếu như không kìm nén, nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô dứt khoát xoay đầu, làm bộ như không thấy .
Có nhiều người ở đây như vậy, nếu như cô thật sự bật khóc. . . . . . . . . E rằng sẽ làm cho người khác hoài nghi.
Cô gắng sức mím môi, làm cho mình ra vẻ lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Dịch Giản nhìn cô, trong mắt chỉ có cô, giống như những âm thanh mà mọi người đang ríu rít bên tai không tồn tại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đã mấy tháng rồi không gặp cô?
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Làn da của cô càng ngày càng đẹp, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, vóc người cũng không có biến hoá quá lớn, ngồi ở chỗ đó, vẫn xinh xắn đáng thương như vậy.
Lúc Đại phu nhân gọi điện cho hắn, không biết tai sao trong lòng hắn thế nhưng cực kỳ nhớ cô.
Loại tưởng niệm kia, làm cho hắn mỗi đêm đều ngủ không yên giấc, hắn có đôi lúc sẽ cảm thấy có chút hận cô!
Hận cô máu lạnh, hận cô có tâm địa sắt đá, hận cô nghĩa vô phản cố*!
*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước
Thế nhưng lúc thấy cô, hắn lại cảm thấy không thể hận cô được!
Nhưng lại cảm thấy vô cùng bi ai.
Thật ra đoạn tình cảm này, người khổ sở giãy dụa trong đó, chỉ có hắn!