“Từ tiên sinh. . . . . . . . . Chung tiểu thư không tìm được Tiểu Miêu, gấp đến độ sắp khóc lên, Chung tiểu thư nhất định phải đi tìm, Đại phu nhân nhìn thấy cô ấy đang mang thai nên không tiện, liền sai người giúp việc đi tìm, không biết Tiểu Miêu có chạy đến Cố Viên này hay không. . . . . . . . .”
“Cô tìm chung quanh thử xem.” Từ Ngang sau khi dặn dò người giúp việc xong, thì xoay người chạy lên lâu, đẩy cửa phòng ra, quay về phía Dịch Giản đang đờ người nói: “Thiếu Tướng. . . . . . . . . Đại phu nhân sai người giúp việc của Chung tiểu thư đến đây, nói muốn ở Cố Viên tìm đồ một chút.”
Từ Ngang tự tiện đồng ý cho người ta tìm kiếm ở Cố Viên, sợ Thiếu Tướng tức giận, yên lặng bổ sung một câu: “Chung tiểu thư khóc.”
Dịch Giản gật đầu, không có mở miệng nói chuyện.
Từ Ngang định thối lui, Dịch Giản thế nhưng lại gọi hắn: “Từ Ngang, cậu cũng đi tìm luôn đi.”
Từ Ngang chần chờ một chút: “Thiếu Tướng. . . . . . . . . Vậy ngài. . . . . . . . .”
“Tôi không có chuyện gì, đi nghỉ ngơi đây.” Dịch Giản trả lời xong liền đứng dậy, đi về phía phòng ngủ của mình, vội vàng đi vào, sau đó bịch một cái, đóng cửa.
Từ Ngang chỉ có thể nghe lệnh, ra ngoài, giúp Chung Tình tìm Tiểu Miêu.
Lúc trước có một trận tuyết lớn, nhà họ Dịch rất lớn, còn nhiều chỗ tuyết đọng rất dầy, khí trời lạnh đã sớm kết thành băng.
Mọi người trong sân đang kêu meo meo, tìm Tiểu Hoàng cho Chung Tình.
Chung Tình không ngồi yên được, cô thừa dịp mọi người không chú ý, lén lút chạy ra.
Lúc sau, đại phu nhân vô cùng lo lắng, chỉ sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận trượt ngã làm mất đứa nhỏ này, sợ là không gánh nổi.
Nhất thời mọi người trong nhà, đều đi tìm Chung Tình .
Lần này, thay vì tìm tiểu miêu đổi lại đi tìm người.
Dịch Giản nghe được tin, liền đứng dậy, mặc quần áo vào, cũng vội vàng đi ra ngoài tìm.
Hắn quen thuộc địa hình nhà họ Dịch, những nơi mà mọi người đang tìm, hắn đều không có tìm ở đó.
Phía đông nhà họ Dịch hơi lộn xộn, nơi đó vốn định xây đình nghỉ chân, bởi vì tết đến nên trì hoãn, hơn nữa tuyết đọng còn chưa tan, tự nhiên còn nhiều chỗ gồ ghề, rất dễ dàng trượt ngã.
Dịch Giản đi thẳng đến nơi đó.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chung Tình dọc đường đi nghe thấy người hầu gọi mình, cũng không biết mình đang đi ở con đường nào, cô mơ hồ nghe được rất nhiều người đang gọi tên mình, sợ bị người tìm trở lại, liền núp đi, tìm một nơi vắng vẻ.
Bất tri bất giác, lại đi tới đình nghỉ chân đang xây dở ở phía đông nhà họ Dịch.