Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 513: Chương 513: Ngươi cái này Tiểu Phiến Tử! 【20】




Chương 531: Ngươi cái này Tiểu Phiến Tử! 【20】

Cô chôn đầu trong hai tay mình, nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô lại nằm mơ thấy mình yêu Dịch Giản... . . .

Chung Tình đứng dậy, cô đi tới chỗ cửa sổ, đẩy cửa ra, để cho gió lạnh thổi vào mình, mắt của cô mang theo chút nước đọng lại.

Cái gì là thứ cô nắm rõ trong lòng bàn tay, cái gì là thứ cô nên dùng lí trí của mình để suy xét, lòng của cô biết rất rõ.

Cô chưa từng bối rối như thế, hôm nay cô lại mất khống chế, việc này chứng tỏ, Dịch Giản đối với cô mà nói, thật sự rất quan trọng.

Bây giờ là như thế, đợi đến một ngày trong tương lai, anh không còn yêu cô... . . . Mà cô vẫn còn yêu anh say đắm, khi đó, cô sẽ hoàn toàn điên mất.

Cô mim môi, khẽ siết chặt tay, điều cô có thể làm, là gì đây? Chỉ có thể duy trì cục diện bây giờ, cứ tiếp tục đơn giản như vậy.

... ... ... ... ...

Cửa bị đẩy ra.

Chung Tình quay đầu, thấy Dịch Giản đang đi tới.

Trong tay của anh bưng một chén cháo, thấy cô đã tỉnh đứng ở bên cửa sổ, anh hơi sửng sờ, nhẹ nhàng cháo trên bàn, đi tới trước cửa sổ, một tay kéo cô vào trong ngực của mình.

Anh không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh lại mang theo chút vẻ không vui, anh đóng chặt cửa sổ lại.

Mũi Chung Tình hơi cay, không giải thích được mà cảm thấy có chút khó chịu, rất nhiều năm trước, chưa từng có ai ôm cô vào lòng, cô sống rất tốt, rất nhiều năm sau, hiện tại cô được người khác ôm vào lòng, cô mới phát hiện, thật ra thì bản thân luôn tự nói phải tránh xa thứ này, nhưng thực tế, cô lại không nỡ rời.

Rất mâu thuẫn.

Cô biết lúc ban ngày, hành động của mình có hơi không đúng, lúc này nghĩ lại có hơi ngượng, thấy Dịch Giản buồn bực không lên tiếng, cô liếm đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói: “Thiếu tướng... . . . Không phải tôi cố ý.”

Mắt Dịch Giản hơi lóe lên, nhìn cô bằng ánh mắt nhàn nhạt, chậm rãi buông cô, dắt tay của cô, đi tới bên ghế sa lon.

Cô ngồi xuống, anh đã bưng cháo, im lặng đút cho cô.

Cô ngoan ngoãn ăn từng miếng.

Uống đến khi hết cháo, hai người lại lúng túng.

Đổi lại là lúc trước, Chung Tình đã sớm tìm gì đó để nói với Dịch Giản, hoặc là làm chút chuyện, để cho Dịch Giản vui.

Nhưng hôm nay, cô không thể làm gì, chỉ ngồi ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.