Đương nhiên, chẳng phải người ta nói chuyện linh tinh, mà là, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng dầm mưa, nếu bị cảm lạnh, cũng không biết, có thể mất mạng hay không.
Về phần, mấy chuyện của cậu chủ nhỏ, tất nhiên cô có biện pháp riêng. . . Nếu khuôn mặt này đã mang lại cho cô nhiều phiền toái như vậy, vậy cô cần nó làm gì, không bằng dứt khoát hủy khuôn mặt này đi, để không ai có thể nhận ra.
Trận mưa này, dường như không thể ngớt, không ngừng rơi xuống, cái lạnh rét buốt như đánh thẳng lên người Chung Tình, Chung Tình lặng lẽ nói với chính mình, nhất định phải chịu đựng được, phải chịu đựng. . . . .Cô đã trốn thoát khỏi trận diệt vong vủa nhà họ Chung được, chút đau khổ này, sao có thể khiến cô ngã xuống?
Đến cuối cùng mình đã quỳ bao lâu, Chung Tình cũng không biết.
Bên tai, toàn bộ đều là mưa chảy xuống, trong đầu cô, ý thức đã dần dần tan rã rồi..
Có phải, cô thật sự phải chết rồi không?
Trong tích tắc đấy, cảm giác tuyệt vọng,hệt như thủy triều, chậm chạp quét sạch toàn thân cô.
Chết. . .
Đây là thứ mà cô sợ nhất đời này.
Từ nhỏ đến lớn, cái gì cô cũng không sợ, chuyện gì cũng dám làm, cái gì cũng dám lợi dụng, ở nhà họ Chung, nhiều người như vậy, đều sợ cô, cảm thấy cô là kẻ lòng dạ độc ác, thật ra, ai có thể biết được, cô chỉ là một người sợ chết.
Nhưng mà, hiện tại. . . . . Cô càng sợ, nó lại càng tới gần cô hơn. . . .
Mưa, cứ đổ ào từ trên trời xuống thật, rét lạnh thấu xương.
Rốt cục, cô không chịu nổi nữa, dưới cảm giác vừa đói vừa rét, toàn thân đông lạnh run lẩy bẩy, thân thể mềm nhũn, cả người nghiêng ngả tê liệt ngã xuống.
. . . . . . . .
Dịch Giản nâng đèn lồng, trong đêm tối mù mịt, dọc theo hành lang bách bộ uốn lượn kia, rảo bước đi tới.
Tiếng mưa rơi, gió giật, tiếng sấm, xen lẫn vào một chỗ, toàn bộ thế giới, trở nê quỷ dị đáng sợ.
Nhịp chân của anh rất nhanh, hoàn toàn không giống bước chân lười biếng tản mạn trong ngày thường.
Trong tích tắc khi ánh mắt anh liếc qua nơi thân thể Chung Tình ngã xuống, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Anh bất chấp mưa lớn, đi tới, chỉ chốc lát, đèn lồng cũng tắt.
Anh dứt khoát ném đèn lồng xuống, dựa vào phương hướng mình mới ước tính vừa rồi, nhanh chân bước vội một trận, cúi người, ôm thân thể mềm nhũn của Chung Tình vào trong lòng.
Nhiệt độ cơ thể cô, cũng lạnh băng như anh, ôm Chung Tình đã ướt sũng, lại có thể cảm giác được chút ấm áp nhàn nhạt từ trên người cô.