Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 983: Chương 983: Sinh tử gắn bó [40]




Chương 1003: Sinh tử gắn bó [40]

Editor: May

 

Chỉ đứng ở nơi đó, nhìn cô, anh phân không rõ đáy lòng của mình rốt cuộc là cảm giác như thế nào, chỉ cảm thấy, cô trước mặt, hiện tại là chân chân chính chính sắp hận chết anh đi!

Hận không thể giết chết anh đi!

Cô giống như là một trận gió, có lẽ có thể tùy thời bay đi từ trước mắt anh, từ nay về sau......... cũng không tìm thấy nữa rồi.

Cô thở phì phò, như là còn chưa có đi ra từ bên trong rung động như vậy.

Dù sao cô từng là cô gái rất mạnh mẽ, vì sống, đã làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn, cho nên năng lực thừa nhận nơi đáy lòng, chính là vẫn còn có rất lớn.

Thân thể của cô, tuy rằng mềm, ánh mắt có chút giật mình, nhưng đáy lòng vẫn là dần dần hồi thần qua từng chút thời gian.

Chung Tình nhìn Dịch Giản,“Em.........” Cô mở miệng, chỉ nói một câu, lại phát hiện, trong cổ họng như là bị người cắm một con dao, cường ngạnh đâm vào nơi đó, không thể hô hấp, cô cảm thấy rất đau, như là toàn thân đều bị người cắt nhỏ, vô số máu, chảy xuôi xuống từng chút.

“Anh......... Là kẻ thù của em!”

Cô nhắm mắt lại, chính là vẫn cắn răng, ép ra từng chữ một.

“Là em, hại chết cha em, là em.........”

Thiên đường đến địa ngục, thường chỉ cần một ý niệm.  Bạn nào muốn đọc trước liên hệ :

Anh vẫn là anh kia, đứng ở trước mặt của cô, khuôn mặt vẫn xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông như trước, thân mình thẳng tắp có một loại khí tràng làm cho người ta không thể bỏ qua, toàn thân vẫn lộ ra mùi bạc hà quen thuộc mà lại nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, mang theo một loại khí tràng lạnh như băng làm cho người ta không thể tiếp cận.

Cô vẫn là cô kia, đứng ở trước mặt anh, khuôn mặt tái nhợt mà lại run rẩy, mặt tràn đầy phẫn nộ, hội tụ từng chút một, như là muốn phá hủy kiên định bình thường của anh

Cô cảm thấy như là nằm mơ.

Một hồi ác mộng.

Cha của cô, hoàn toàn không phải do anh phái người giết chết!

Nhưng, cô lại phát hiện, dù chính mình nháy mắt như thế nào, tỉnh lại như thế nào, sự thật vẫn là chưa từng thay đổi.

Giọng nói của cô, rất thấp, rất thấp, như là đến từ phía chân trời xa xôi

“Anh cho là, có thể lừa dối sao? Nhưng hiện tại, đúng là vẫn để cho em biết được.........”

Cha của cô, trong trí nhớ, người cha cao lớn không gì không làm được kia, hóa ra đi như vậy, là bởi vì cô!

Đêm hôm đó, trong lúc bất chợt, tiếng súng thực thê lương, cô hoàn toàn không thể phản ứng lại, thậm chí, lúc theo bản năng đi tìm cha của mình, đều đã thấy được một mảnh biển lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.