Chương 512: Thằng nhóc lừa đảo này (1)
Chung Tình nhìn Chung Hân, vì để cho chị hai yên tâm, cô ăn ngay nói thật nói: “Em sẽ không bao giờ yêu anh ấy.”
Cả đời này, cô sẽ không bao giờ yêu ai.
Chung Hân mím môi nở nụ cười, chẳng qua cảm thấy Chung Tình đang nói sảng, không thích Thiếu Tướng? Sẽ có người phụ nữ không thích Thiếu Tướng sao?
Lập tức. . . . . . . . . Trong phòng, tiếp tục truyền đến tiếng cười nói.
===============================================================
“Thiếu Tướng, không đón phu nhân sao?” Từ Ngang vừa mới lên cầu thang nhưng không hiểu vì sao Dịch Giản lại không có đi vào, mà lại xoay người đi xuống.
Dịch Giản không mở miệng, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, bóng lưng cứng ngắc, giống như đang tức giận, Từ Ngang đương nhiên không dám nhiều lời, chỉ có thể nhìn ra ngoài, trong đầu vô cùng mờ mịt, Thiếu Tướng chỉ đứng ở trước cửa một lát, rồi lại đột nhiên xoay người đi xuống.
Nghĩ thì nghĩ, Từ Ngang vẫn cấp tốc theo Dịch Giản đi xuống cầu thang.
Lên xe.
Dịch Giản vẫn chưa để Từ Ngang lái xe, nhắm mắt lại, vô cùng lười biếng dựa lưng vào phía sau xe, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Thật ra. . . . . . . . . Hắn trở lại nhà họ Dịch, vừa mới tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, là đã cảm thấy đứng ngồi không yên.
Không có Chung Tình ở bên, không nhìn thấy Chung Tình, hắn sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, liền vội vàng quay trở lại.
Ai ngờ mới vừa đi đến trước cửa, lại nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Lúc đó Từ Ngang còn cách hắn rất xa, đang ở chỗ đậu xe.
“Chẳng qua. . . . . . . . . Anh vẫn nhớ rõ một chuyện, lúc trước có một ngày em bị mất tích, là chị hai để lạc mất em, cha đã vội vàng đi tìm em, nhưng tìm cả một đêm cũng không thấy…..”
Hắn nghe được câu nói này, dừng chân lại, bàn tay lặng lẽ nắm chặt.
Ai ngờ, hắn chờ được một lúc, thì lại nghe cô nói một câu: “Em không nhớ rõ . . . . . . . . . Có chuyện này sao?”
Sắc mặt hắn hơi cay đắng, cúi đầu điều chỉnh hô hấp, vừa muốn đẩy cửa ra, nhưng lại nghe được cô thề non hẹn sắt ————
Chị hai, em hoàn toàn không thích Thiếu Tướng .
Hơn nữa em sẽ không bao giờ yêu anh ấy.
Tay của hắn đặt ở trên chốt cửa, không còn một chút khí lực nào.
Thật ra, hắn biết ý nghĩ trong lòng cô, nhưng khi hắn nghe được rõ ràng câu nói đó, trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút khó chịu.
Ánh mắt của hắn trong giây phút đó rất lạnh, hồi lâu, hắn buông tay, nghe trong phòng có tiếng nói cười, xoay người rời đi.