Chương 579: Thiếu tướng, em có ![18]
Editor: May
Mà Dịch Giản đánh bài, rất là lười nhác, như là hoàn toàn không có động não, nửa híp mắt, lười biếng tiện tay đánh từng tờ bài ra ngoài...
Dương Đình cũng cùng chơi, mọi người như là về lại cảnh tượng lúc từng quốc đến trường ở Anh, tự nhiên mà lại lưu loát, thỉnh thoảng sẽ chơi đùa một chút.
Tuy rằng bọn họ là thói quen, nhưng Chung Tình ngồi ở xa xa, lại không cảm thấy như vậy.
Mỗi khi Dương Đình gọi Dịch Giản là “Giản”, đáy lòng của cô, vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, hơn nữa Dương Đình nói những lời này với Dịch Giản, Dịch Giản luôn không hé răng đều đáp ứng từng chuyện, hoàn toàn không có ý tứ phản kháng.
Quyển sách trên tay cô, đều là tiếng Anh, một chữ cũng xem không hiểu, nhưng lại cảm thấy mình ngồi không như vậy, thật ra cũng rất nhàm chán, hơn nữa thoạt nhìn rất quái lạ, như là kẻ đáng thương bị người vứt bỏ, không bằng tự mình tìm chút chuyện làm, nói như vậy, sẽ có vẻ có vẻ có tự tôn hơn.
Nghê Y ngồi ở ghế bên cạnh Bạc Địch, vươn tay, nắm cả cổ Bạc Địch, ném loạn từng tờ bài, trong lúc vô tình, nhìn thấy Chung Tình ngồi ở chỗ kia, cô liền tò mò hỏi Dịch Giản: “Giản, sao anh lại ném một mình Chung Tình ở nơi đó vậy?”
Dịch Giản lười biếng đánh một tờ bài, không chút để ý ngẩng đầu, nhìn thấy Chung Tình một mình im lặng ngồi ở chỗ kia, trong tay đang cầm một quyển sách, liền thản nhiên nghiêng đầu, giải thích nói: “Cô ấy mệt mỏi.”
“À.” Nghê Y không nghi ngờ anh, sau đó nghĩ nghĩ: “Nếu là mệt mỏi, vậy vì sao không lên lầu nghỉ ngơi? Tôi bảo người ta sửa sang lại phòng dành cho khách, để cho cô ấy đi nghỉ ngơi được không?”
Dịch Giản không có hé răng, chỉ nghiêng đầu, chờ Bạc Địch ra bài.
Dương Đình sờ soạng bài, lại không đánh, ngược lại cầm trầm tư một trận, Băng Tuyết thông minh nói một câu: “Thoạt nhìn, không giống như là mệt mỏi đâu......... Cô ấy đang xem sách.........”
Dịch Giản nghe lời nói này, đáy lòng hơi có chút không thoải mái, nhưng vẫn không nói một lời.
“Đúng nha, thật là đang xem sách!” Nghê Y ngang đầu, nhìn ra ngoài một hồi: “A, đó là tạp chí Bạc Địch mua cho tôi, bản tiếng Anh, cô ấy biết tiếng Anh sao? Lần trước tôi nhớ rõ lúc cậu nói tiếng Anh với Bạc Địch, cô ấy không phải là vẻ mặt mờ mịt ư? Bộ dáng giống như không hiểu, chẳng lẽ, mấy tháng không gặp, cậu đã dạy xong cho cô ấy toàn bộ? Cô ấy thật đúng là thông minh, vừa học liền biết!”
Nghê Y lải nhải, sau đó cầm bài của Bạc Địch, ném ra ngoài.