Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 550: Chương 550: Thiếu tướng, em có! 【7】




Chương 568: Thiếu tướng, em có! 【7】

“A?” Chung Tình đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ chốc lát, cắn cắn môi, chậm rãi lắc đầu một cái: “Không được... . . . Tôi ở chỗ này chờ Dịch Giản... . . .”

“Không sao, chúng ta ở chơi ở đây, cũng có thể chờ cậu ấy, cậu ta cùng Dương Đình nói, có lẽ chưa xong.” Dư Ôn không nói lời gì vươn tay, muốn kéo Chung Tình.

Chung Tình theo bản năng hướng phía sau lui hai bước, tay cũng nhanh chóng rút về.

Nam nữ thụ thụ bất thân.

Đây là điều cần phải nhớ cho kỹ.

Cho nên mặt cô hơi đỏ lên, sợ Dư Ôn ở vươn tay kéo mình, liền hốt hoảng gật đầu một cái: “Được, chúng ta đi.”

Dư Ôn mới ý thức tới mình mất khống chế, thật ra thì bọn họ nam nam nữ nữ lôi lôi kéo kéo ở chung một chỗ như vậy cũng là thói quen, cộng thêm Chung Tình gả cho Dịch Giản, vẫn luôn coi cô là người trong một hội, không có nghĩ qua sẽ xuất hiện tình huống như vậy.

Nhất thời, Dư Ôn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, Chung tiểu thư, mạo muội rồi.”

“Không sao.” Chung Tình lắc đầu một cái, cúi đầu, hướng nơi xa đi tới.

Tần Diệp cùng Chung Tình ra ngoài, coi như là tương đối thân mật, liền vươn tay, hướng về phía Chung Tình khoát tay áo nói: “Qua đây nào , đến bên cạnh anh.”

Chung Tình vừa vặn cũng chỉ thấy được Tần Diệp, cảm thấy ngồi ở bên cạnh anh tương đối an toàn, vì vậy, liền nhanh chóng ngồi ở bên cạnh Tần Diệp.

“Đây là?”

Có nữ sinh tò mò mở miệng hỏi.

“Đây là người nào, em cũng không biết? Là vợ mới cưới của Dịch Giản, Lục tiểu thư của Chung gia.” Tần Diệp chen miệng.

“ Lục tiểu thư Chung gia? Chung gia không phải là đã diệt vong sao? Nữ quyến theo lý thuyết sẽ phải bị buôn bán hoặc là bị bắt đi lăng nhục, thậm chí trực tiếp làm quân kỹ, thế nào cô không bị?” Có người tò mò hỏi.

“Ta đây không biết, nhưng hiện tại cô ấy là Thiếu tướng phu nhân!” Tần Diệp nhún vai một cái, thật ra thì đáy lòng của anh cũng rất tò mò, người tiêu diệt hết Chung gia là ai, hơn nữa vì sao hết lần này tới lần khác Chung Tình chạy thoát, thậm chí, cho tới bây giờ, cũng không có ai truy cứu?

Chung Tình cũng không phải là không có hoài nghi tới, bất quá cô không biết những hoài nghi này rốt cuộc thế nào, cô nghĩ, có lẽ chính là mình tốt số, cho nên mới tránh được một kiếp. . . .

Chương 569: Thiếu tướng, em có! 【8】

“Được, mọi người cùng nhau chơi, nói chuyện đã qua làm cái gì? Vợ của Thiếu tướng, cũng là bạn của chúng ta.”

“ Đúng vậy a, Dư Ôn, nhanh lên, đem quy tắc trò chơi nói một lần, rốt cuộc chơi như thế nào?”

“Được, mọi người nghe cho kỹ ----” Dư Ôn nói một tràng dài các quy tắc, sau đó tiếp : “Đôi nam nữ nào thua phải làm một chút chuyện.”

Chung Tình thật ra thì có chút không yên lòng, cô thỉnh thoảng nghiêng đầu, đi xem Dịch Giản.

Phát hiện, ánh mắt của anh, giống như là chưa bao giờ xem qua mình, đáy lòng không được tự nhiên , cô nhấp môi, định đi theo nhóm người bắt đầu chơi.

Tần Diệp giống như là cao thủ trò chơi này, vẫn luôn không bại, Chung Tình dần dần cũng chơi nổi hăng hái, dời đi lực chú ý.

Thật ra thì cô cũng ở đây cưỡng bách mình, không nên nghĩ, đem chú ý toàn bộ tập trung ở trò chơi, lời như vậy, sẽ không phiền não rồi.

Đương nhiên, như vậy vẫn ám chỉ mình, cộng thêm chú ý dời đi, cô nhất thời, cũng là thật quên mất Dịch Giản cùng Dương Đình.

Dịch Giản lại không giống vậy, ngồi ở chỗ đó, mặc dù cùng Dương Đình luôn luôn nói chuyện, nhưng là thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên ngắm một cái Chung Tình.

Cô cười lên, tựa hồ rất vui vẻ.

Cũng không biết bọn họ đang đùa chút gì, nhất thời tập trung tinh thần, một hồi vỗ tay, một hồi nghiêng đầu, cùng Tần Diệp nhìn thẳng vào mắt một hồi, sau đó hai người xì xào bàn tán một ít gì, sau đó, quay đầu, Tần Diệp chậm rãi mở miệng nói, Chung Tình ở một bên vui nhìn một vòng người.

“Giản... . . . Anh nghe em nói gì không?” Dương Đình nhìn người đàn ông trước mặt đã lần thứ mười thất thần, nhẹ giọng hỏi.

Dịch Giản vội vàng quay đầu lại, mạn bất kinh tâm nói: “Hả?”

“Giản, anh có chút không yên lòng, không bằng anh chờ lúc thích hợp, cùng em nói?” Dương Đình hỏi.

Dịch Giản lắc đầu một cái, cứng rắn đem ánh mắt của mình từ khuôn mặt tươi cười của Chung Tình dời đi, nhìn Dương đình một chút, thản nhiên nói: “Không cần, tiếp tục.”

Dương Đình gật đầu một cái, đi theo Dịch Giản, từng chữ từng câu lại một lần nữa triển khai.

Dịch Giản cưỡng bách mình trấn định, chớ bị nữ nhân kia, vạch đi hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.