Chương 609: Thiếu Tướng, em có rồi! (48)
Hắn cảm giác được tròng lòng của mình đang hiện lên sự đau đớn và phẫn nộ, hắn chỉ có thể nắm chặt tay, cấp tốc mặc quần áo, cũng không có liếc nhìn cô một cái, cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài.
Tay của hắn không cẩn thận chạm vào cái hộp bên trong túi áo khoác, hắn lấy ra nhìn Chung Tình một chút, sau đó “Đùng” một cái, vứt cái hộp kia xuống đất, xoay người đi ra ngoài.
Chung Tình ngồi dậy, nhìn bóng lưng hắn kiên quyết như thế, trong lòng của cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
“Thiếu Tướng . . . . . . .”
Cô gọi tên của hắn, gọi rất lớn tiếng, thậm chí còn hiện lên nồng đậm lo lắng và khóc nức nở.
Nhưng Dịch Giản vẫn đi rất nhanh, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng gọi của cô, chỉ hai ba bước đã đi xuống lầu.
Từ Ngang vốn định nghỉ ngơi, nhìn thấy Dịch Giản đi xuống, vội vã tiến lên đón, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Dịch Giản đã lạnh lùng lên tiếng: “Không được đi theo!”
Sau đó đẩy cửa lớn của phòng khách ra, đi ra khỏi phòng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hắn tức rồi.
Hắn thật sự tức giận rồi.
Cô vô cùng hoảng loạn, cái gì cũng không biết, cô thậm chí cũng không đuổi theo hắn, cũng quên giải thích cho hắn.
Cô chưa từng lo sợ như vậy.
Cô không biết lúc này rốt cuộc cô đang sợ cái gì, sợ mình bị thất sủng sao?
Sợ sau khi mình bị thất sủng, sẽ không có địa vị, sẽ không cách nào đấu được với Hà An Viện sao?
Cô không biết tại sao mọi chuyện lại diễn biến thành như vậy, tay chân run loạn xạ, mất đến nửa ngày mới ôm lấy chăn, cả người giống như không có linh hồn, ngơ ngơ ngác ngác .
Cô thật sự hối hận rồi, sao cô có thể hồ đồ như vậy, không chịu suy nghĩ kĩ trước khi nói.
Chẳng trách hắn tức giận.
Bất kì người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận người đàn bà của mình ở trên giường của mình, nói về người đàn ông khác!
Cô nhìn căn phòng trống rỗng, toàn thân mềm nhũn, giống như bong bóng xì hơi nằm ở trên giường, không nhúc nhích.
Đêm hôm ấy, Chung Tình ngủ không yên ổn.
Từ lúc cô kết hôn với hắn tới nay, lần đầu tiên cô ngủ ở trên giường một mình, không có hắn bầu bạn, khiến cho cô cô đơn vô cùng.
Cho dù hiện tại đã vào hè, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh, lăn qua lộn lại, không hề cảm thấy buồn ngủ tí nào.
Cô nghĩ tới những lúc hai người ở chung với nhau, những lúc cùng nhau ở trên cái giường này, không biết đã hoan. . . . . . ái bao nhiêu lần, ân ái, triền miên như vậy, hiện tại nghĩ tới, nó giống như một giấc mộng vậy.