Chương 789: Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình 【20】
Anh ngồi trước bàn đọc sách, tiện tay một quyển nữ giới cô đang viết, nhìn kĩ.
Nữ giới sách viết cho nữ, giáo dục tam tòng tứ đức cho phụ nữ.
Đàn ông không cần phải đọc chúng, lúc này Dịch Giản ngồi ở chỗ đó nghiêm trang đọc, Chung Tình không nhịn được cau mày, đi lên trước, muốn rút ra khỏi tay anh, ai ngờ, Dịch Giản lại cầm bút ở bên, tiện taylấy một tờ giấy trắng, trải lên trên tờ giấy trắng côđã viết xong, sau đó cúi người, cầm bút lông, chậm rãi viết vài chữ lên tờ giấy.
Thoạt nhìn, lại giống chữ của cô như đúc.
Chung Tình ngẩng đầu lên, thấy Dịch Giảnvô cùng chuyên chú, mắt nhìn thẳng, viết từng chữ một.
Anh viết rất rất nhanh, càng viết càng lưu loát
Chung Tình nhìn có chút thất thần, mãi cho đến anh lên tiếng nhắc nhở cô mài mực, mới hồi thần.
Anh viết rất nghiêm túc.
Tươi đẹp, chính là cảnh tượng như thế.
Viết thật lâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Dịch Giản mới nhanh chóng dừng bút, Chung Tình vội vàng ngồi ở trước bàn, nhận bút của anh, tiếp tục viết.
Dịch Giản đứng ở một bên, nhìn cô viết chữ, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Đại phu nhânđã trở lại, muốn gọi Dịch Giảntránh đi, Dịch Giản đáp một tiếng, nhưng không động.
Đại phu nhân đã rời đi, biết bọn họ trong phòng, sợ không tiện, cũng không quá phận quấy rầy. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ :
Đại phu nhân rời đi, Chung Tình liền thúc giục Dịch Giản nhanh đi ra ngoài, Dịch Giảncó chút buồn bã, hệt như đang tố cáo: “Chờ thêm chút nữa.”
Chung Tình cũng không nóng, dù sao hai ngày nữa, chuyện của cô chỉ cần vừa xong liền có thể trở lại bên cạnh anh, suy nghĩnhư vậy, tâm tình của cô không nhịn mà càng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Dịch Giản cũng không biết tâm tình tốt của cô đến từ đâu, bản thân cũng bị cô lây theo, vươn tay, chậm rãi ômcô vào trong ngực, mang theo thương cảm: “Ngày mai anh trở lại thăm em... . . .”
“Ừ.” Chung Tình nặng nề gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên, thấy ánh mắtlưu luyến không rời của anh, lòng của cô mềm nhũn, liền kiễng chân, hôn nhẹ lên má anh.
Sau đó, liền nhanh chóng cúi đầu, đẩyanhra ngoài cửa, đóng cửa lại, cũng không biết dũng khí đến từ nơi đâu, khi cánh cửa vừa chuẩn bị khép chặt, cô thấp giọng nói: “Em thích anh... . . .” Sau đó, liền đóng thật chặt cửa lại.