Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 773: Chương 773: Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình 【23】




Chung Tình không biết chuyện gì xảy ra, cũng cảm thấy có chút đau lòng, đợi một chút, mãi đến lúc bên ngoài đã không còn bất cứ tiếng động nào, cô cho là anh đã rời đi, liền theo bản năng mở miệng thử dò xét: “Thiếu tướng... . . . Thiếu tướng?”

“Hả? Phu nhân gọi tôi?” Rất nhanh chóng, anh liền hồi âm.

Chung Tình há miệng, sau đó nói: “Thiếu tướng... . . . Sao ngài còn chưa đi?”

“Lúc này đi. Nương tử, vi phu sẽ đi.” Dịch Giản nói xong, bên ngoài hoàn toànan tĩnh, Chung Tình lúc này mới từ từ đứng thẳng dậy, theo bản năng đi tới bên giường, cô có có cảm giác mình toàn thân cũng sắp mềm nhũn ra, ai ngờ mới vừa đi từng bước lại nghe được giọng của Dịch Giản truyền tới: “Nương tử... . . . Vi phu thế nào mới vừa nghe nương tử nói là, em thích anh... . . . Tại sao trong lúc bất chợt lại biến thành nghỉ ngơi thật tốt? Nương tử có thể nói cho vi phu, bốn chữ này, như thế nào sao lại có thể phát âm phát giống nhau thế được không?”

“Nghỉ ngơi thật tốt, em thích anh, em thích anh, nghỉ ngơi thật tốt... . . .”

Chung Tình mặt, lại một lần nữa giống như là thiêu đốt Hỏa Nhất dạng, thì ra là, anh cũng nghe được , như vậy nửa ngày, anh là cố ý đùa với cô chơi!

Chung Tình lập tức một câu cũng nói không nên lời, cảm giác mình đang bị anh đùa giỡn, cô chưa bao giờ biết Thiếu tướng trầm mặc như vậy, lại có một ngày, sẽ không nghẹn chết người không đền mạng như thế.

Nghe thì nghe đi, tại sao còn phải hỏi cô nói một lần nữa!

Còn phải cố ý nhấn mạnh tám chữ nãy sao!

Chung Tình biết, nhất định là anh cố ý!

Chung Tình ho khan, bắt mình phải bình tĩnh, “... . . . Thiếu tướng, ngài nghe lầm, mới vừa rồi, tôi thật sự nói là... . . . Nghỉ ngơi thật tốt.”

“Vậy sao?” Giọng của Dịch Giản nghe ra có mấy phần mất mát, mang theo vài phần nhẹ nhàng: “Thật là tiếc... . . . Vi phu, tự mình đa tình, có thể là cả ngày lẫn đêm ngóng trông những lời này, chỉ là nghỉ ngơi thật tốt, lại nghe thành em thích anh.”

Ngữ điệu của anh, cất giấu mấy phần bất đắc dĩ.

Lòng Chung Tình hơi đau, nhớ nét mặt của anh, nhất định là vừa vô lực lại không thể làm gì, nhất thời không chút nghĩ ngợi, nói với Thiếu tướng ngoài cửa: “Anh không nghe lầm... . . . Thật ra thì... . . . Là em mới vừa rồi phát âm không rõ, em vẫn nói là em thích anh... . . .”

Chung Tình còn định chối, sau đó cố một lúc, cũng không thể nói thành “Nghỉ ngơi thật tốt“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.