“Thiếu tướng... Không biết những chuyện này, có thể có liên quan tới đại phu nhân và Hà tiểu thư không, sợ là do lần đánh Ngụy tiên sinh, đại phu nhân ghi hận trong lòng nên mới như thế.”
Dịch Giản bưng chén trà, từ từ nhấp một ngụm, chậm rãi nuốt xuống, nhàn nhạt lắc đầu, lại gật đầu một cái, Từ Ngang bất động, đây rốt cuộc là có ý gì, chẳng qua qua hồi lâu, Thiếu tướng ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Nhanh tra cho ra được là ai... . . . Nói vậy người kia có hình Trác Nhiên trong tay, nhất định phải hủy!”
“Vâng, Thiếu tướng!” Từ Ngang gật đầu, lập tức nhận lệnh, ngay sau đó lại hỏi một câu: “Thiếu tướng, tối hôm qua, Đại thiếu gia nhà họ Trác lại gọi điện thoại, muốn gặp ngài một chút... . . . Việc này... . . .”
Dịch Giản như đang suy tư chút gì, hồi lâu sau, anh mới nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, sắp xếp thời gian... . . . Còn nữa, những chuyện này, đừng để cho cô ấy biết.”
Cô ấy này, tất nhiên Từ Ngang biết là ai.
Trừ Thiếu tướng phu nhân, còn có thể có người khác sao?
Sợ là với tính tình của Thiếu tướng, thờ ơ với bất cứ chuyện gì, vào giờ phút này, lại là vì Thiếu tướng phu nhân mà xử lý những chuyện nhà vụn vặt này.
Từ Ngang gật đầu, rời đi.
Mở cửa, mới vừa đi ra ngoài, liền thấy cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra, Từ Ngang hoảng sợ, sắc mặt cũng thay đổi, ngay sau đó, liền thấy Thiếu tướng phu nhân mặt mờ mịt, mặc đồ ngủ, cởi chân trần đứng ở nơi đó.
Chung Tình mới vừa tỉnh ngủ, sờ bên giường, trống rỗng, bên cạnh còn có chút nhiệt độ của Thiếu tướng, cô cũng mơ màng tỉnh lại, đi ra ngoài tìm anh.
Ai ngờ mới vừa mở cửa, lại thấy Từ Ngang đi tới, dọa cô giật mình, sau đó ý thức được mình chỉ mặc áo ngủ, liền “rầm” một tiếng, lại đóng sầm cửa lại rồi.
Từ Ngang biết phi lễ chớ nhìn, xoay người, vội vội vàng vàng xuống lâu rời đi.
Dịch Giản nghe được tiếng cửa phòng, liền đi theo ra, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, mới vừa vừa vào đi liền thấy Chung Tình nhào vào mình, lập tức chui vào trong ngực, trong giọng nói ngọt ngào còn mang theo một chút ý trách cứ: “Sao anh không nghỉ ngơi nhiều một chút, lại vội vội vàng vàng làm việc như thế, không sợ thân thể không chịu nổi sao... . . .”
Dịch Giản thuận thế nhốt chặt cô, cúi đầu, vừa vặn thấy cô không mang giày, cau mày, đáy mắt mang theo vài phần chỉ trích.