Đại phu nhân cười lắc đầu: “Không có chuyện gì lớn... . . . Mấy ngày nay cũng không gặp Thiếu tướng, cho nên nay mới tìm cậu tới đây.”
Ánh mắt của đại phu nhân dừng lại ở trên mặt Chung Tình, đáy mắt mang theo vài phần chán ghét, nhưng vẫn nhanh chóng che dấu, vẫn như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nghe nói, ngày hôm qua Thiếu tướng phát bệnh, lại là bởi vì một phòng hoa?”
Dịch Giản gật đầu, vẫn không nói gì.
Đại phu nhân quay đầu, nhìn Chung Tình, giọng điệu vẫn ổn định, chẳng qua chỉ lại tăng thêm mấy phần chỉ trích: “Chung Tình, cô là Thiếu tướng phu nhân, sao lại vô ý như vậy, chẳng lẽ cô không biết Thiếu tướng có bệnh, không chịu được phấn hoa sao?”
Chung Tình cúi đầu, hiện tại cô đã hiểu rốt cuộc vì sao đại phu nhân phải làm như vậy, đại phu nhân chính là người một khi đã bắt được thóp, chắc chắn sẽ phản kích thật dữ dội
Sợ là bà ta còn bình tĩnh hơn Hà An Viện, vẫn luôn là mặc cho cô cùng Thiếu tướng yêu nhau, hệt như đã thật sự chấp nhận cô là thiếu tướng phu nhân, nhưng trên thực tế, bà ta lại luôn tìm thời cơ.
Chung Tình nhíu mày, ngoan ngoãn nhận sai: “Đại phu nhân, là tôi không tốt.”
Dịch Giản cau mày, tất nhiên đã cảm thấy có cái gì không đúng, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Chung Tình, mím môi, nói với đại phu nhân: “Không liên quan gì với cô ấy.”
“Ai!” Đại phu nhân thở dài: “Thiếu tướng, cậu đừng như thế, coi như là có cưng chìu cô ấy đến đâu thì cũng không thể quá quắt như vậy, coi như là cậu có hồ đồ, mua nhiều hoa tới làm cô ấy vui vẻ, nhưng cô ấy cũng không thể hồ đồ theo cậu chứ? Chẳng lẽ không biết Thiếu tướng bị hen suyễn sao? Không thể tiếp xúc với phấn hoa sao? Trước tiên, nên mang những loại hoa đó đi xử lí, lại cứ đợi đến lúc Thiếu tướng phát bệnh mới có phản ứng, nếu thật sự Thiếu tướng có gì ngoài ý muốn, vậy phải làm sao bây giờ? Nhà họ Dịch đang không có con cháu, cũng vẫn phải chờ Thiếu tướng nối dõi tông đường đấy!”
Chung Tình nghe được lời như vậy, sắc mặt hơi tối đi một chút, cũng là nhất thời sơ sót, không ngờ đại phu nhân sẽ bắt chuyện này, sợ là sẽ nghi cô cố ý mưu hại Thiếu tướng, tách cô khỏi Thiếu tướng.
Dịch Giản vẫn luôn nắm tay Chung Tình, cô phát hiện cô hơi run rẩy, quay đầu, nhìn cô, nhàn nhạt nói với đại phu nhân: “Chuyện này không có quan hệ gì với cô ấy, là tôi tự nguyện.”
Đại phu nhân không để ý tới lời của Dịch Giản, nhìn thẳng Chung Tình, giọng nói có chút sắc bén: “Cô gả cho Thiếu tướng, nhận thân phận của vợ cả, hầu hạ Thiếu tướng cho tốt không phải sao?”