Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 920: Chương 920: Thiếu tướng tính kế [53]




Chương 940: Thiếu tướng tính kế [53]

Editor: May

 

Ánh mắt Chung Tình, đã bắt đầu biến lạnh, cô nghĩ cũng không có nghĩ liền vươn tay, cho Dịch Giản một cái tát.

Một cái tát kia, thật ra Dịch Giản có thể né tránh.

Nhưng, anh lại im lặng thừa nhận.

Ánh mắt anh, vẫn là một mảnh im lặng đạm mạc như trước.

Chỉ là thừa nhận thật sự nghiêm túc ngưng mắt nhìn cô, gắt gao nắm cổ tay của cô, không chịu để cho cô đi.

Đúng vậy......... Không thể......... Hận đi, hận cũng chỉ là nhất thời, một ngày nào đó, em sẽ biết thật ra thì anh cũng là vì tốt cho em.

Anh không nghĩ mạo hiểm.

Liều mạng toàn lực, mới khiến cho em yêu anh như vậy......... Nếu em biết chuyện này, em lại sẽ như thế nào?

Một cái tát kia của Chung Tình, mạnh mạnh mẽ mẽ rơi ở trên gương mặt của Dịch Giản, biểu tình của cô, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chính là khiếp sợ, tiếp theo chính là nước mắt mới rơi xuống.

Làn da người đàn ông trắng nõn, cô lại dùng khí lực, rất nhanh chóng, trên gương mặt của anh, liền hiện lên dấu tay.

Một mảnh rõ ràng.

Chung Tình nhìn dấu ngón tay đó, vốn là nên phẫn nộ, lại biến thành từng trận bi thương.

Vì sao......... ở phía sau chuyện ở nơi phồn hoa như gấm này, luôn cất dấu sự tình chân tướng bất đắc dĩ như vậy?

Cô dần dần mất đi khí lực, cả người giống như là yếu xụi lơ ở trên đất.

Anh đã muốn buông lỏng tay cô ra, nhìn thân thể của cô, ở trước mặt chính mình, mềm nhũn ở trên đất từng chút.

Ánh mắt anh, cũng có một chút ưu thương lóe lên.

Anh như là cũng mất đi khí lực, ngồi xổm ở trước mặt của cô, nhìn cô nói: “Thất vọng rồi sao? Thất vọng với anh rồi......... đúng không?”

Chung Tình không có hé răng, cô cũng không có nhìn Dịch Giản.

Thật ra cô thật sự rất muốn cười, nhưng cố tình lại cười không nổi, chỉ mờ mịt mất mác hỏi lặp lại: “Vì sao anh lại như vậy? Vì sao phải như vậy? Anh có biết không......... hiện tại em......... rất hận anh.........”

Hận anh sao?

Dịch Giản cười cười chua sót, lại cúi người, trực tiếp bế cô lên, đặt ở trên giường, im lặng đắp chăn cho cô, anh đối với cô vẫn săn sóc như trước, không nói được một lời tùy ý cô nói ra lời nói đả thương người này.

Ngoảnh mặt làm ngơ.

Trong lòng rỉ máu.

Hồi lâu, giọng nói của anh, mới như là truyền đến từ chân trời xa xôi: “Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi xuống lấy đồ ăn lên.........”

Theo sau, Chung Tình liền nghe được tiếng bước chân của Dịch Giản, dần dần rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.