Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 931: Chương 931: Thiếu tướng tính kế [64]




Chương 951: Thiếu tướng tính kế [64]

Editor: May

 

Cả đời lưu luyến si mê, đổi lấy là một hồi lừa gạt, còn có một hôn nhân và vận mệnh buồn cười mà lại không thể tránh thoát!

Chung Hân không nói gì, ánh mắt cũng là đạm mạc và xa cách.

Chung Tình nhìn ánh mắt Chung Hân, đáy lòng chậm một nhịp, cô hơi cười cười, lại cảm thấy có chút phiền muộn mạc danh kỳ diệu, bắt lấy cổ tay Chung Hân, buông ánh mắt xuống, quan tâm hỏi: “Chị hai, sao chị lại thành bộ dạng như vậy? Trác Nhiên đâu? Chị......... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho em biết không?”

Chung Hân rút cổ tay của mình từ trong tay Chung Tình trở về, tựa hồ không có nghe được lời của cô, chỉ gắt gao nắm góc chăn, buông ánh mắt xuống, ngực không ngừng phập phồng .

Chung Hân như là đang kích động.

Chung Tình nhìn đến có chút sợ hãi, vì sao chị hai lại rút tay về từ trong lòng bàn tay của cô?

“Chị hai, chị làm sao vậy? Mất hứng sao? Trước kia chị đều có thể nói với em, vì sao hiện tại không nói cho em biết chứ?”

Chung Hân cắn răng, nghe được lời của cô, qua một lúc lâu mới nặn ra một câu: “Cô tới làm cái gì?”

“Chị hai.........”

“Ai cho cho đến?”

Chung Hân cắt đứt lời nói của Chung Tình, tiếp tục lớn tiếng hô một câu!

Vì sao cô ta lại xuất hiện?

Không phải nói với thiếu tướng rồi ư?

Đừng để cho cô ta xuất hiện ở trước mặt của cô!

Chuyện cô không đi tìm Chung Tình, đã là nhượng bộ lớn nhất mà cô làm được!

Cô không thấy cô ta, liền có thể khiến cho chính mình không cần kích động như vậy, không cần chân chân chính chính huyên náo khó chịu như thế!

Khổ sở cô cs, hiện tại đều phải nuốt xuống.

Trác Nhiên có người bên ngoài, sau khi bị phát hiện, anh lấy lòng mọi cách với chính mình, cũng từng thân cận với chính mình, nhưng cô cảm thấy chính mình hoàn toàn không tiếp nhận được, cô sẽ ghê tởm......... sẽ buồn nôn, sẽ cảm thấy khó chịu.........

Cô hoàn toàn không thể ngủ trên cùng một cái giường với Trác Nhiên.

Trác Nhiên lại là người sống an nhàn sung sướng từ nhỏ đến lớn, anh bắt đầu cầu khẩn nhiều lần, có thể là thật sự cảm thấy xin lỗi cô, nhưng dần dà lâu ngày cô lạnh lùng thản nhiên như vậy, anh liền càng ngày càng phiền.

Anh cãi nhau với cô!

Nói, bộ dáng này của cô, không phải là buộc tôi bộc phát lui tới với người bên ngoài sao?!

Cô vẫn là không có hé răng như trước.

Cuối cùng anh sập cửa rời đi.

Thật ra, có lẽ đáy lòng anh, vốn không có sự tồn tại của cô đi......... Nếu không, cũng sẽ không như thế ......... Mới dụ dỗ cô hai ba ngày, anh  đã liền cảm thấy không thích!

Cô nghĩ, thật ra cô và nhị nương là loại phụ nữ giống nhau đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.