Cô lại lựa chọn cách nguy hiểm như thế để tránh khỏi đại phu nhân và Hà An Viện sao?
Cô có biết, nếu cô không cẩn thận, nếu té xuống, thì anh phải làm sao bây giờ?
Dịch Giản cảm thấy lòng mình như đang run lên, đó là cảm giác sợ hãi, vô hình dung, đã bò từ lòng bàn chân, dọc theo chân đến lưng anh, lan tràn đến nơi sâu thẳm nhất trong đầu anh.
Chung Tình gật đầu, tất nhiên cô sợ, cô rất nhát gan, tất nhiên là rất sợ.
Thấy cô gật đầu, ánh mắt của Dịch Giản càng trở nên nguội lạnh hơn, ngón tay của anh, dần buông lỏng ra.
Thân thể của cô, dần rơi xuống dưới.
Chung Tình có cảm giác hô hấp của mình như dừng lại, cô hét lên một tiếng, đưa tay phải ra bắt lấy tay anh.
Anh thật sự muốn giết cô sao?
Chung Tình nhắm chặt hai mắt lại, nhưng cô có cảm giác nước mắt đang chảy ra ngoài.
Cô không thích khóc!
Nhưng đây là lần thứ hai cô khóc trước mặt anh!
Cô đối mặt với tuyệt vọng, siết chặt lấy tay anh, hệt như muốn kéo đứt nó vậy.
Mấy ngón tay trắng noãn nhỏ bé của cô vì dùng sức mà đã dần chuyển thành màu tím.
Cô không nói một lời nào, chỉ im lặng khóc nấc lên.
Thì ra, khi sắp chết, lại đáng sợ như thế...
Cũng chưa phải chưa từng tới gần cái chết, nhưng chưa có lần nào khiến cô sợ hãi như hiện tại.
Cô rất ghét sợ hãi này, cực kỳ ghét cảm giác như vậy!
Cô im lặng mà khóc.
Không kìm nén được mình.
Nước mắt trào ra khỏi khoé mắt, rơi vào trong tai, sau đó rơi vào không trung.
Dịch Giản cúi đầu, nhìn cô gái đang khóc kia, sự lạnh lùng trong mắt cũng dần hoà hoãn hơn.
Lúc này Từ Ngang chạy vào phòng, thấy thiếu tướng đứng ở đó mới đi lên, thấy cảnh tượng như thế, nhất thời vô cùng sợ hãi: “Thiếu tướng... Ngài làm cái gì vậy?”
Vừa nói xong, anh ta vươn tay muốn nắm lấy tay Chung Tình.
Chỉ sợ nếu thiếu tướng buông tay sẽ khiến Chung Tình còn sống sờ sờ chết vì ngã.
Nhưng, khi ngón tay của Từ Ngang còn chưa chạm vào tay Chung Tình, Dịch Giản lại đưa tay phải ra, chắn tay Từ Ngang.
Chung Tình thấy rõ hi vọng của mình lại vỡ vụn.
Từ Ngang chỉ có thể miễn cưỡng thu tay về.
Từ trước đến nay thiếu tướng... không thích bất cứ ai động vào đồ của mình.
Anh ta chỉ có thể xấu hổ đứng ở nơi đó, mở miệng khuyên nhủ: “Thiếu tướng, như vậy sẽ doạ chết Chung tiểu thư mất... Ngài xem sắc mặt của cô ấy đã tái nhợt rồi!”