Mà cô, lại là vì Thiếu tướng, ném hết lễ tiết mình học từ nhỏ hay sao?
Cùng những thứ phụ nữ chanh choa kia, không có có bất kỳ điểm nào khác nhau.
Chung Tình không tiếp thu nổi.
Cô từ tiểu học đều luôn trầm ổn, phụ nữ muốn có đức hạnh, muốn có tri thức hiểu lễ nghĩa, muốn ôn nhu, muốn ngoan ngoãn, coi như trong đáy lòng luôn tức giận, trên mặt cũng luôn phải cười.
Phụ nữ, đối với đàn ông, đều luôn muốn phụ thuộc.
Đàn ông ở bên ngoài liều lĩnh, mà phụ nữ phải ở nhà an phận thủ thường, bảo đảm việc trong nhà phải an bình.
Chuyện của đàn ông, phụ nữ cũng không có thể chất vấn.
Những thứ này... ... Đều là chuyện phụ nữ nhất định phải làm.
Chung Tình luôn nhớ, cũng luôn tuân theo.
Cô cũng không biết, dường như Hà An Viện đã bỏ đi những điều này rồi.
Không phải là bỏ đi, mà là lọt vào tình yêu.
Trong thế giới này, tình yêu, là thứ không đáng tin cậy nhất, còn có thể mất mạng, để cho phụ nữ xinh đẹp biến thành ác ma, để cho phụ nữ dịu dàng biến thành ma quỷ!
Tình yêu, cũng không phải là một thứ tốt đẹp, cả đời Chung Tình cũng sẽ không đến gần!
Hà An Viện Chung Tình yên lặng như không có chuyện gì như vậy, không nhịn được mở to miệng ra, lại một lần nữa gây sự hỏi.
“Làm sao cô không lên tiếng? Không phản bác được sao? Cô đã là người của tiểu thiếu gia, vì sao còn chiếm lấy Thiếu tướng?”
“Đã sớm nghe nói Lục tiểu thư của nhà họ Chung thủ đoạn bức người, hiện tại tôi coi như là thấy được rồi! Thì ra là những thủ đoạn kia, cũng đều là mị hoặc đàn ông!”
Cô nghĩ, những người phụ nữ kia, cũng thật rất ngu ngốc, ví như mẹ của cô, còn có Hà An Viện trước mắt... ...
Không phải là không có đàn ông tốt, nhưng là, cũng không phải là mọi người đều tốt vận giống như chị Hai, gặp được chồng tốt!
Đại phu nhân cau mày, liếc mắt nhìn Hà An Viện, mang theo vài phần bất mãn: “Tiểu Viện, con nói cái gì, chú ý thân phận của con!”
Hà An Viện mấp máy môi, nhưng không lên tiếng.
Chẳng qua là hung hăng nhìn chằm chằm Chung Tình.
Đại phu nhân lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhìn Chung Tình nghiêm túc: “Những túi hương kia rốt cuộc là thế nào? Ở nhà họ Dịch, thà bị giết lầm, cũng không thể bỏ qua!”