Chung Tình cầm điện thoại lên, thật ra thì cô không muốn gọi điện thoại cho anh, sợ làm trễ nãi công việc của anh.
Chẳng qua chỉ cầm lên, tùy tiện bấm số Dịch Giản, gọi xong , cô liền muốn buông điện thoại xuống, ai ngờ không cẩn thận, lại nhấc điện thoại lên.
Đô đô đô... . . .
Liên tiếp có một chuỗi âm thanh truyền đến, dọa cho Chung Tình sợ đến lập tức úp điện thoại xuống.
Tim của cô đập loạn, mặt cũng đỏ lên.
Ngồi ở chỗ đó, suy nghĩ, không phải mình cũng nên gọi điện báo với anh mình vẫn khoẻ sao?
Nhưng, suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn không thể nào nghĩ được nên nói gì với anh.
Trong chớp nhoáng, có một giọng nói vang lên, Chung Tình luôn có một loại ảo giác, hệt như anh đang nói.
Cô nắm điện thoại, có chút căng thẳng, nhận nghe.
“Xin chào! Xin hỏi ngài tìm ai?”
Chung Tình vừa nghe giọng nói này, là giọng Bắc Bình, cô cảm thấy rất xa lạ, chẳng lẽ anh cho số sai, liền hồ nghi hỏi ngược một câu: “Tôi tìm... . . . Dịch Giản... . . .”
“Cô tìm Dịch tiên sinh sao? Hiện tại ngài ấy đang họp, xin hỏi cô có phải là phu nhân của anh ấy không?”
Chung Tình nghi ngờ suy nghĩ, có phải trong quân ai nghe điện thoại đều cũng hỏi như thế, một phụ nữ gọi tới, cũng hỏi một tiếng có phải phu nhân của anh không?
Chẳng lẽ, Thiếu tướng có rất nhiều phu nhân sao?
Chung Tình nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, còn chưa kịp nói tiếp, liền nghe được đối diện nói: “Dịch phu nhân, xin cô chờ một chút, giờ tôi giúp cô gọi Dịch tiên sinh.”
Đây là Dịch tiên sinh tự mình dặn, cho dù bao nhiêu chuyện, chỉ cần là phu nhân của anh điện thoại tới, nhất định phải thông báo.
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân người nghe điện thoại này, vừa mở miệng lại hỏi có phải là phu nhân của anh không!
“Không cần, tôi không chuyện gì lớn, không nên quấy rầy anh ấy... . . .” Chung Tình vội vàng muốn ngăn cản người nghe điện thoại, Thiếu tướng đang họp, nếu còn ra ngoài nghe điện thoại, chắc chắn không tốt, ai ngờ, đối diện căn bản đã không còn âm thanh truyền đến, cô còn tưởng người đã đi, tiếp tục nói: “Tôi thật sự không sao, không muốn ảnh hưởng đến anh... . . .”
“Tiểu Tình? Sao vậy?”
Lần này lời của Chung Tình còn chưa nói hết, đối diện liền truyền đến giọng của Dịch Gỉan.
Chung Tình bị dọa cho sợ đến sửng sốt, sao lại nhanh như vậy?
“Em không sao... . . . không phải em cố ý gọi điện thoại cho ngươi, em chỉ.. . . . Ai da, ai biết anh ta lại chuyển điện thoại cho anh nhanh thế, em còn chưa nói xong mà... . . .” Chung Tình ảo não giải thích.