Cho tới bây giờ, vẫn luôn giữ phong thái bình tĩnh, lười biếng, trông như hơi thần kinh, người khác nói anh chàng tốt cũng được, không tốt cũng được, anh đều cười, cứ như mấy lời này chỉ là lời vô ích, không thể vào đầu anh.
Nhưng mà, chín tháng trước, anh lại tới nhà họ Bạc, không rên một tiếng, sau một lúc lâu mới nói một câu, cô ấy nói cô ấy chán ghét tôi rồi !
Mặc dù anh không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người, nhưng lúc ấy, nét mặt Dịch Giản lại nói với anh rất rõ, cậu ta đang rất đau lòng khổ sở.
Lúc đó, anh mới giật mình, cô gái phương đông mềm mại kia tên là Chung Tình, nhìn bề ngoài, ngoại trừ xinh đẹp, vẫn chỉ là xinh đẹp, cũng không có gì khác biệt, sao lại có thể có năng lực lớn như vậy, chỉ một câu liền chối bỏ tất thảy mọi tứ của Dịch Giản. . . . Thế cho nên, thiếu tướng từ trước đến nay lui tới một mình, không bị gò bó trói buộc, quả thật... . . . rồi.
Hoá ra, người khác nói nhiều nói ít gì, anh cũng có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng lời người phụ nữ kia nói, anh lại thật sự tin là thật.
Bạc Địch không nhịn được có chút tò mò, đến cùng Dịch Giản và phụ nữ này, đã trải qua những chuyện gì.
Hoặc có thể nói, tất cả những người quen biết Dịch Giản đều rất tò mò.
Nhưng Dịch Giản lại chưa từng nói với ai.
“Đôi khi, tôi thật rất tò mò, đến cùng phụ nữ này đã làm gì mà khiến cậu cam tâm tình nguyện, cúi đầu phục tùng như vậy!”
Dịch Giản nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Bạc Địch, vấn đề này, tất cả mọi người đều đang tò mò.
Sau một lát, anh lại chậm rãi dời tầm mắt tới chỗ cô.
Đó là bí mật của anh và cô.
Thật ra, nó chỉ là bí mật của riêng anh.
Cô đều quên hết rồi. . . .
Anh cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt trên ngón tay cô, đáy mắt hiện lên đau thương sâu sắc, lại nhàn nhạt như có như không.
“Muốn biết?”
Nét mặt Bạc Địch liền hiện lên vẻ tươi cười y chang yêu nghiệt, tác phong rất không đứng đắn, anh nhìn Dịch Giản, nghiêm tú hỏi: “Cậu sẽ nói cho tôi biết?”
Thật sự là cực kỳ tò mò, anh đã muốn biết bao nhiêu năm rồi, cũng không nhắc đến với anh.
“Nếu cậu thật sự muốn nói cho tôi biết, như vậy, tôi đây sẽ chịu thiệt lắng nghe một chốc.”
“Không cần cậu chịu thiệt nữa.” Dịch Giản quay đầu, tiếp tục nhìn Chung Tình, cứ như nhìn bao nhiêu cũng không thể đủ.
Bạc Địch kinh ngạc, khe khẽ khụ khụ: “Cái kia, tôi nói sai rồi... Không ồn ào nữa, không phải cậu muốn nói sao?”
“Ừ.” Dịch Giản gật gật đầu, lẳng lặng nhìn Bạc Địch, chậm rãi mở miệng.