“Xin cậu có thể chỉ truyền lại một nửa tin tức thôi là được không, mấy câu mắng chửi đằng sau, cậu có thể nuốt vào đó!”
Đáy lòng lại căm giận nhớ lại, cô gái nhỏ ki của anh tỉnh lại nhanh thật, anh mới tới chỗ Dịch Giản xem chút thôi, vốn tưởng rằng cô sẽ bị hành mệt mà ngủ ba bốn tiếng đồng hồ chứ, ai biết mới có một tiếng cô đã dậy, xem xem, có lẽ anh chưa dùng đủ lực, nên nghĩ biện pháp khiến cô mệt chết ngất, động cũng không động được mới tốt. . . .
Tức khắc, bên miệng Bạc Địch ngầm chứ nụ cười mờ ám. . . . Lắc lắc chìa khóa xe, xoay người đi ra ngoài.
Bây giờ, anh thề, cho dù cô có khóc lóc cầu xin tha thứ, anh cũng sẽ không buông tha cô rồi... . . . Ừ, một hơi, làm ba bốn lần... . . .
Làm tới. . . cả mở miệng, kêu rên một tí cô cũng không có sức. . .
===============================================================
Ngàn ngẫm vạn nghĩ, Chung Tình thật không ngờ mình sẽ tỉnh lại.
Thật ra, sự thật giống như thiếu tướng nghĩ, lúc ấy cô từng có ý nghĩ muốn tự tay bóp chết đứa nhỏ này, cô chỉ cần vươn mình một cái, ngã xuống sàn, đứa bé sẽ biến thành một vũng máu loãng, chảy ra, tới lúc ấy, bọn họ không cứu thì cô cũng được cứu rồi.
Nhưng mà, rốt cuộc đó vẫn là đứa con của mình. . . vẫn không đành.
Cô chỉ ôm chút hy vọng, mong mình có thể sống được.
Trên thế giới này, không ai không sợ chết, chỉ là cô rất sợ, có lẽ bọn họ chưa từng trải qua những chuyện giống cô, nếu gặp chỉ cảm thấy chết thì chết, nếu thật có một ngày, cái chết tới gần trong tích tắc, cô nghĩ, có lẽ bọn họ sẽ biết nó đáng sợ đến bao nhiêu.
Cô chớp chớp mắt, có phần không thể tin, mình lại có thể có thể tỉnh lại.
Vươn tay vuốt ve bụng mình, sao lại phẳng vậy, con của cô đâu?
Theo bản năng cô muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay mình đang bị người khác nắm lấy, nghiêng đầu, vừa lúc Dịch Giản cũng ngẩng đầu lên, trong tích tắc đấy, cô thoáng thấy khó tin, cô không tin mình đã tỉnh lại, lại nhìn thấy dáng dấp anh... . . . Trong thoáng chốc, lòng anh kích động, cuối cùng cô cũng tỉnh. . .. Anh chờ, cũng cảm thấy, còn thế nữa, chắc mình cũng bị hít thở không thông mà chết.
Ánh mắt cả hai đều không nháy, cứ thế lặng lẽ đối diện nhau, ước chừng một phút đồng hồ, cô mới đỏ mặt, vội vã chuyển tầm mắt, thấp giọng hô một câu: “Thiếu tướng... . . .”