Nếu đại phu nhân thật tiết lộ chuyện này ra, vậy cô sẽ bị vô số người châm chọc nhục mạ.
“Thiếu tướng, chẳng lẽ cậu thật sự muốn làm trái gia quy nhà họ Dịch sao? Nếu giờ này cậu còn bao che cho cô ta, như tế tương lai, chẳng phải tỏ rõ tất cả phụ nữ trong nhà họ Dịch này nữ nhân đều không đứng đắn sao? Đến lúc đấy, chẳng phải không còn chút sức thuyết phục nào nữa à?”
Dịch Giản nghiêng đầu, nhìn nhìn Chung Tình, đáy mắt mang vẻ dịu dàng, rất lâu, anh mới quay đầu, nhìn đại phu nhân, chậm rãi nói: “Sau này lại nói.”
“Sau này?” Giọng điệu đại phu nhân hơi kích động, “Sau này là khi nào?”
Dịch Giản không nói gì, anh chỉ kéo Chung Tình đ qua trước mặt đại phu nhân tiếp tục vào trong Cố Viên.
Nhìn bóng dáng của anh, nét mặt đại phu nhân cũng trở nên vặn vẹo, bà rất muốn tỏ ra ung dung bình tĩnh, nhưng nét mặt của bà lại tiết lộ rất rõ đáy lòng bà đang tức giận vô cũng tức giận.
Có lẽ, trên thế giới này, chưa từng có ai, ngay cả khi đang tức giận cũng có thể làm như chẳng có gì giống Dịch Giản, cứ hệt như thường.
“Xem ra, thiếu tướng quyết tâm muốn che chở con ả này? Đó chính là không cần chị dâu cả tôi đây, cũng không quan tâm tới danh tiếng nhà họ Dịch, nếu đã như vậy, tôi còn sống làm gì? Không bằng tôi chết đi, xuống địa ngục chịu tội với liệt tổ liệt tông, nhận tội với anh cả cậu!”
Đai phu nhân không ngốc, đương nhiên bà ta biết nên lấy ai để bức ép Dịch Giản.
Cho dù Dịch Giản luôn làm theo ý mình, nhưng rất tôn kính anh cả, lúc trước. . . . . anh là con riêng, mẹ ruột của anh là một cô hầu nhỏ, là bị cha anh nhìn trúng trong bữa tiệc gia đình, sau đó mới sinh ra anh, cha anh lại sợ vợ, không dám nói chuyện này ra, lúc đó, xém tí nữa mẹ anh đã bị vợ cả của cha đưa đi dìm lồng heo, cũng là anh cả 10 tuổi của anh đứng ra ngăn cản chuyện này, thậm chí, còn tự mình đưa anh tới đây, gọi anh là em trai. . . . . .. Cũng từ một tiếng em trai, đã xác định địa vị của anh ở nhà họ Dịch này, mẹ anh mới có thể trốn đi được.
Cho nên, cho tới nay, với ai đi nữa Dịch Giản cũng có thể ngỗ nghịch khinh thường, chỉ riêng với anh cả anh, anh luôn nói gì nghe nấy, không hề phản kháng.
Đại phu nhân vừa nhắc tới Dịch Phong, Dịch Giản quả thực dừng chân lại, anh hơi nghiêng đầu, cũng không thật quay đầu lại nhìn đại phu nhân.