“Thiếu tướng... . . . Tôi nói rồi, nếu như anh muốn thân thể này, anh cũng đã nói là anh muốn, tôi sẽ cho anh, chỉ hi vọng, có thể giữ đứa bé này lại.”
Chung Tình có cảm giác mình thật sự là không biết liêm sỉ, tại sao cô có thể nói ra một lời không còn tự trọng với một người đàn ông như thế.
Nhưng là, tự trọng là gì?
Có thể giúp cô sống sao?
Dịch Giản nghe lời như vậy, lòng cũng đau nhói, không giải thích được câu nói kia của cô… Thật sự đã không còn màng đến danh dự của mình nữa rồi!
Anh bình tĩnh nhìn cô.
Cô bắt đầu hoảng loạn, không biết làm sao, thậm chí, toàn thân cũng run lẩy bẩy.
Nhìn cô hốt hoảng như vậy, Dịch Giản còn đau hơn.
Là đau lòng.
Đau lòng, vì cô gái này.
Anh giơ tay lên, trong lúc vô thức, nhẹ nhàng lau đi hàng lệ của cô.
Thật ra thì... . . . Anh không nghĩ sẽ bắt cô uống thuốc, anh chỉ muốn nhìn một chút, cô thật sự muốn muốn đứa bé này, hay là giả... Thật ra thì, kết quả cũng giống nhau, chỉ là cách làm khác nhau mà thôi.
Cô đã thừa nhận... . . . Cô muốn đứa bé này, là vì còn sống, không phải vì anh.
Anh biết rõ, cần gì phải đi thăm dò như vậy?
Dọa cô, làm cô khóc, mình còn đau lòng.
Mỗi một lần dò xét, người bị hành hạ luôn là mình.
Dịch Giản thầm giễu cợt chính mĩnh mình.
Một người cao ngạo lạnh nhạt như thế, thoạt nhìn, cho dù là người đẹp nhất trên thế giới này cũng không lọt nổi vào mắt xanh của anh.
Nhưng vì sao, hết lần này tới lần khác chỉ sợ cô gái này khóc? Sợ cô gái này không vui?
Cô vừa khóc, anh đã cảm thấy lòng mình đau, những gì anh cố chấp che giấu cũng dần đổ vỡ.
Anh nghĩ, cả đời này của anh cũng không cần danh dự, không cần gì xa vời, chỉ là muốn ở chung với cô gái này, sống cuộc đời hạnh phúc.
Anh nghĩ, cho dù có giàu hơn cũng không thể so với cô gái này.
Anh, cô, con.
Đó là tổ hợp hoàn mỹ đến đâu.
Nhiều năm như vậy, không biết anh đã mộng tưởng bao lần.
“Nếu đã thế. . . Muốn sinh con, cũng có thể, chẳng qua, chỉ có một con đường có thể đi.”
Dịch Giản chậm rãi mở miệng, nhìn vào mắt cô, mang theo chút vẻ hoảng hốt và đau đớn, mở miệng, anh rất nghiêm túc, “Gả cho tôi.”