Ánh mắt của cô, cũng nhanh chóng dời xuống, coi như có ở cùng với anh lâu như vậy, cô vẫn không có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Tròng mắt của anh vẫn không có chút gợn sóng nào như thế.
Dường như chuyện hiện tại anh làm không phải là loại bỏ một đứa bé.
Anh nhìn cô, hồi lâu, mới nói: “Cô cho rằng cô sinh đứa bé này rồi, thì sẽ có thể thay đổi gì sao? Dịch Hân đã chết, cô gả cho nó, cuối cùng cũng là một quả phụ, cô có biết không? Mà cô cảm thấy chuyện có con có thể giữ kín cả đời sao? Nếu như có một ngày lộ ra, cô có muốn chết không? Cô có lẽ, sẽ sống trong sự lo lắng cả đời này, mà tôi cũng sẽ có vợ, có con... . . . Tương lai, ở nhà họ Dịch này, con của cô chưa chắc là tốt nhất, hoặc là có lẽ, căn bản là tầm thường, giống như cô, bị người ức hiếp!”
Dịch Giản rất ít khi nói nhiều như vậy.
Đây là lần anh nói nhiều nhất kể từ khi sinh ra tới giờ
Giọng anh rất êm tai, không có có bất kỳ sự tức giận nào, rất bình tĩnh, từng chữ từng chữ một cũng rất rõ ràng, vừa nói ra, khiến người ta có cảm giác rất êm ắng.
Anh nói những thứ này, dĩ nhiên Chung Tình hiểu, nhưng, hiểu thì thế nào?
Anh cần gì phải vạch trần như thế?
Nếu như, hiện tại cô có con, cô còn có thể sống tốt, nhưng con của cô có lẽ sẽ không được yêu thương, có lẽ đợi đến khi đại phu nhân thất thế sẽ xuống dốc không phanh, cô hiểu hơn ai hết, có lẽ con của cô sẽ phải đấu tranh tàn khốc hơn, còn khó khăn hơn cả cô khi ở nhà họ Chung, nhưng vì tính mạng của cô, nhất định cô phải có một đứa con.
Tất nhiên... . . . Mặc dù cô luôn đề phòng, ích kỷ, đầy tâm cơ, giỏi lợi dụng, nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm, còn nhiều thời gian trước khi con ra đời, cô còn có rất nhiều thời gian để lập mưu, có lẽ còn chưa đợi được đến khi con của cô chịu uất ức, cô đã mang nó trốn đi rồi!
Cho nên, hiện tại nhất định cô phải có một đứa con, chỉ là vì mạng sống mà thôi.
Chung Tình cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thiếu tướng nói những thứ này, Chung Tình cũng biết... . . . Chẳng qua là, đứa bé này, Chung Tình phải có... . . . Bởi vì anh là hy vọng duy nhất của tôi, tôi giao toàn bộ hi vọng của mình cho anh, ký thác cho anh, xin anh không nên tàn nhẫn như vậy!”
Nói xong, mắt của cô cũng đong đầy nước mắt, vẫn không muốn mình khuất phục, nhưng lần này, cô không thể khống chế nữa.