Cô... . . . Lắc đầu một cái, biết rõ là thuốc gì vật, tuy nhiên nó còn muốn là ôm một đường hi vọng giống nhau hỏi: “Đây là cái gì thuốc? Tôi không có bệnh, tại sao muốn uống thuốc?”
“Chung tiểu thư, uống đi.” Từ Ngang cười khổ nói một câu như vậy, anh chỉ nghe lời của chủ nhân mà thôi, anhđi về phía trước, đưa ly nước tới: “Chung tiểu thư, đừng bắt tôi phải làm khó cô, nếu cô không uống, có lẽ, thiếu tướng sẽ phải dùng tới sức mạnh.”
Chung Tình nghe lời như vậy, trong nháy mắt liền hoàn toàn hiểu đây là thuốc gì, ánh mắt của cô mở lớn, nhìn Dịch Giảnngồi trên ghế sa lon, toàn thân lạnh như băng, côkhông ngờ, anh sẽ cho cô uống thuốc... . . . Không... . . . Cô sớm nên nghĩ đến, hiện tại phải nên tránh xa anh ra... . . . Là cô ôm một tiahy vọng với anh... . . . Tại sao cô lại ôm một tia hi vọng với anh đây? Cô không nên, đó không phải là tính cách của cô!
Từ nhỏ đến lớn, cô không tin bất luận kẻ nào, cũng phòng bị đề phòng bất luận kẻ nào, nhưng lần này cô lại sơ sót!
Chung Tìnhsiết chặt tay, hơi run rẩy, cô không nên tin anh! Sao côlại hồ đồ như vậy!
Đáy lòng của cô vô cùng rối bời, theo bản năng xoay người, muốn chạy ra ngoài.
Tuy nhiên cô phát hiện, cửa đã bị khoá chặt, cô không còn cách nào để đi ra ngoài.
Mà ly nước và thuốcTừ Ngang đưa vẫn ở trước mặt của mình, giống như dã quỷ địa ngục, giương nanh múa vuốt bao quanh cô.
“Chung tiểu thư, cô uống hết thuốc là có thể đi ra ngoài... . . .” Từ Ngang nói xong, liền chuyển thuốc tới trước mặt cô, không nói thêm nữa, chỉ nhìnChung Tình.
Chung Tình lắc đầu, không lên tiếng, ngậm miện thật chặt.
Cônhư, quên người đàn ông đáng sợ là thiếu tướng, không để ý đẩy Từ Ngang, ly nước Từ Ngang cầm trong tay cũng đổ lên người anh ta.
Chung Tìnhrun rẩy chạy tới trước mặtDịch Giản, cô mở miệng: “Thiếu tướng... . . . anh... . . . có ý gì?”
Bọn đã từng nói, anh cho cô một đứa bé, hiện tại, vì sao lại muốn đổi ý rồi hả ?
Chẳng qua là, nếuanh thật sự đổi ý, côchỉ có một kết quả, chính là chết!
Dịch Giản nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, mắt nhìn chằm chằm phía trước, mặt vô biểu tình, cũng không có bất kì ý muốn nói chuyện nào.
Từ Ngang đi tới bên ngườiChung Tình, ngăn cản cô, nhìn cô.
“Từ Ngang, anh giúp tôinói với thiếu tướng đừng làm như vậy, có được hay không? Đứa bé này, anhấy phải giữ lại!”