Nói vậy, đại thái thái với dì hai, cũng phải có ba phần gút mắc.
Chung Tình thích nghiên cứu những thứ này, phỏng đoán những thứ này, cô thông minh hơn người, mọi chuyện đều có thể thấy nhất thanh nhị sở, minh minh bạch bạch, trí nhớ cô kinh người, thứ đã sem qua, liền nhớ rõ trong lòng, hiện tại vô dụng, cũng không đại biểu, tương lai, nó vô dụng. . .
Cô buồn bực, uống nước, lại đột nhiên cảm thấy cẳng chân mình như bị cái gì dán lên, nóng nóng.
Mà còn thoáng chà xát mình.
Cô hoảng sợ, theo bản năng cúi đầu nhìn, lại phát hiện chân thiếu tướng vẽ vẽ trên chân cô, quấn quýt ở một chỗ, hết sức ám muội, nhưng cũng thêm vài phần đùa bỡn.
Chung Tình đỏ mặt, hơi bối rối, muốn rút chân mình đi, nhưng thiếu tướng lại không chịu buông ra.
Cô cẩn thận dùng khóe mắt liếc thiếu tướng một bên, lại phát hiện sắc mặt anh nhàn nhạt, chỉ trà, bộ dáng lòng không có việc khác.
Khuôn mặt Chung Tình nóng lên, cô cảm thấy cẳng chân cũng cứng ngắc, máu huyết không thông, chỉ cảm nhận được một dòng điện nói không nên lời, từ đó truyền khắp toàn thân.
Tất nhiên cô xấu hổ đẩy anh ra, dù sao trước mặt có nhiều người như vậy.
Cô không nhịn được thu hai chân, khép lại thật chặt, ai ngờ, anh trái lại không chê phiền toái, lui người tới đây, vẫn như cũ thân thiết dán, quấn.
Chung Tình không nhịn được thoáng đứng ngồi không yên.
Cô cách đại phu nhân rất gần, rất nhanh bà đã phát hiện Chung Tình không an lòng, nghiêng đầu, mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Chung Tình vừa bị bà hỏi, lúc này mới phát hiện mình lại có thể bình tĩnh như vậy, vội vàng lắc lắc đầu, “Tiểu Hoàn không ngoan, cứ làm ầm ĩ trong lòng, làm tôi ngứa. . .”
Nói xong, liền vươn tay, nhẹ nhàng gõ gõ trán Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn meo meo một tiếng, hệt như làm nũng, dán lên ngực của cô tiếp tục cọ cọ hai lần.
Trái lại sắc mặt Dịch Giản cực kỳ nhạt, chỉ là khóe môi, hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về hướng ngược với Chung Tình, đó là phương hướng dì tư.
Dì tư cho rằng Dịch Giản đang nhìn mình, mà nét mặt cũng là cực kỳ ôn nhuyễn, trong lòng vui vẻ, chỉ cảm thấy chàng trai này đẹp tới mình hoa cả mắt, hấp dẫn mình, liền cầm khăn tay che miệng, cười như hoa như ngọc, trang điểm xinh đẹp.
Như muốn đem tươi cười đẹp nhất cả đời mình, biểu hiện cho thiếu tướng nhìn.