Hắn thấy cô chạy, theo bản năng liền đưa tay ra, ôm lấy cô, làm cho cô ngã vào trong lòng mình!
Cô không kịp chuẩn bị ngã vào trong lòng hắn, cả khuôn mặt theo bản năng đỏ lên.
Cô có chút hoảng loạn.
Dựa vào tính tình của cô, tất nhiên sẽ không ở trước mặt người ngoài, nói ra ý nghĩ trong đáy lòng mình, mà Dịch Giản lại là Thiếu Tướng, thì càng không thể!
Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, không quan tâm đến bất cứ điều gì, bản năng co lại thành một đoàn, chờ hắn xử phạt mình.
Dịch Giản cúi đầu nhìn cô, đáy mắt lưu chuyển một cảm xúc không nói ra được, giống như vô cùng ngột ngạt nhưng lại có một chút bất đắc dĩ.
Hắn nhìn vẻ mặt của cô, mang theo vài phần sợ sệt và rụt rè, cũng không biết là cô bị bản thân dọa sợ, hay là bị hắn dọa sợ.
Lông mi cô vẫn run rẩy, bởi vì nín thở nên khuôn mặt đỏ lên, miệng chặt chẽ mím lại, giống như muốn đang muốn làm mình chết ngạt.
Màu sắc môi cô rất dễ nhìn, màu môi nhàn nhạt giống như màu của hoa anh đào, lưu chuyển ở dưới ánh đèn, đặc biệt mê hoặc đôi mắt của hắn.
Dịch Giản nhìn cô, vẻ mặt nhu hoãn đi rất nhiều, đưa tay ra chậm rãi xoa tóc cô, sau đó cúi đầu, chậm rãi nhẹ nhàng đụng vào đôi môi cô.
Lực đạo của hắn rất nhẹ, cảm thấy môi cô vô cùng mềm mại khiến hắn rất thích, giống như bị trúng độc, lưu luyến không rời.
Nụ hôn của hắn, một khi đã xảy ra là không thể ngăn cản, không kiêng dè chút nào bắt đầu đòi càng ngày càng nhiều.
Hắn không biết làm cách nào để có thể biểu đạt tâm tình của mình vào lúc này!
Khi cô run rẩy đôi môi, giống như đang tức giận, rồi lại mang theo vài phần sợ sệt, nói ngài thì biết cái gì!
Chưa bao giờ có một người, nói với hắn rằng “ngài thì biết cái gì”!
Ánh mắt như vậy, mang theo vài phần kiên quyết, giống như trong giây phút đó, hắn thật sự cảm giác được hắn không hề hiểu cô chút nào . . . . . . . . . . . .
Toàn thân cô run rẩy, trong trí nhớ của hắn, cô là người sẽ không dễ dàng tức giận như vậy, vào lúc thấy cô, cô chỉ là một bé gái mười một tuổi nhưng lại có cơ trí của một người trưởng thành, bây giờ nghĩ tới dường như đã cách một thế hệ.
Bởi vì chưa từng có một người nào có thể để tôi sống có tự tôn!
Trong đầu Dịch Giản bỗng hiện lên câu nói đó, cơ thể cứng lại một chút, không biết làm sao, khi hôn môi Chung Tình lại đột nhiên biến thành dã thú như thế, bắt đầu nuốt chửng cô.