Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ

Chương 39: Chương 39




Edit+ beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua

Sự hăng hái của Hoàng Điểm Điểm đối với nhà mới đã hết, lúc ở quán cà phê có anh trai và cả tộc trưởng, nhưng giờ trong lúc Lạc Ấn không có nhà, chỉ có mình con gấu là nó ở nhà. Chơi giá trèo trong phòng cũng đã chán rồi, nói đúng thì, lúc nhảy tới nhảy lui trên giá treo trước mặt Ấn Ấn, Ấn Ấn sẽ nhìn rất chăm chú khiến nó có cảm giác khá là thành tựu. Lúc chi còn một mình, những thứ kia như cây lại như không phải cây trang trí, không còn sức hấp dẫn nữa.

Nó chạy đến trước gương, nhón móng vuốt phía sau, cuối cùng thấy được mình, thân hình so với khi ở quê lên lớn hơn một vòng, không phải vì mập, mà là trưởng thành, dựa theo khiếu thẩm mỹ của gấu trúc đỏ nhỏ mà nói, còn đẹp trai lên không ít. Có thể bởi vì sắp đến cuối tuần, gấu trúc đỏ nhỏ trong gương xem ra có vài phần vui vẻ. Hoàng Điểm Điểm thích cuối tuần, vào cuối tuần Ấn Ấn không đi ra ngoài, sẽ ở trong nhà cả ngày để phục vụ cậu, cho cậu ăn, cho cậu uống, còn có thể làm đệm người cho cậu dựa vào.

Vào lúc như thế này ánh mắt của Hoàng ĐIểm Điểm trở nên tốt hơn, xem như gặp được người ưu tú, dựa vào người Ấn Ấn rất thoải mái, không có nhiều cơ bắp nhưng cơ thể rất rắn chắc, còn có nhiệt độ thuộc về nhân loại. Vào lúc Lạc Ấn đọc sách có thể giữ nguyên một tư thế ngồi ở bên cạnh cửa sổ rất lâu, Hoàng Điểm Điểm nằm trên đùi anh phơi nắng, ngủ gà ngủ gật, Lạc Ấn còn dùng một tay vuốt lông cho nó. Đệm lót Lạc Ấn mua về tất nhiên cũng rất thoải mái, nhưng nệm sẽ không vào lúc ánh nắng mặt trời chói chang che mắt giúp cậu, cũng chẳng phiền dùng vừa đủ lực giúp cậu xoa xoa cái bụng nhỏ … Ài, vì thế nên cậu mới thích nằm nhoài trên người Lạc Ấn, nhân loại mà nó thuần dưỡng này thực sự là đối với chủ nhân rất tốt rất tốt đấy.

Nhưng hai ngày cuối tuần trôi qua quá nhanh, vèo một cái là hết, ngày làm việc đối với Hoàng Điểm Điểm mà nói vô cùng dài, Lạc Ấn bận rộn với chuyện trên trường, buổi sáng khi Hoàng Điểm Điểm tỉnh dậy Lạc Ấn có thể đã đến trường rồi, giữa trưa tuy vẫn kiên trì về cho nó ăn, nhưng cũng chỉ là vội vàng trong chốc lát. Buổi tối cũng trở về rất trễ, bình thường chăm sóc Hoàng Điểm Điểm xong tới bản thân mình chỉ tắm rửa qua loa. Hoàng Điểm Điểm đã sớm cảm thấy không vui rồi, vất vả chịu đựng qua năm ngày, đợi đến lúc Lạc Ấn có thể ở nhà, cậu từng giây từng khắc đều muốn loanh quanh gần Lạc Ấn.

Lạc Ấn cũng phát hiện Hoàng Điểm Điểm trở nên rất dính người, giống như hận không thể mọc trên người anh. Anh lên mạng tra tình huống này, cảm giác Hoàng Điểm Điểm có thể đã sinh bệnh, có chỗ nào không được thoải mái. Anh ôm gấu trúc đỏ nhỏ trái xem phải xem, nói,:”Khó chịu chỗ nào? Em nói thẳng ra được không?” Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm không nói gì. Lạc Ấn thử hơi ấn cái bụng nhỏ của nó,:”Chỗ này đau không?” Điểm Điểm trừng đôi mắt gấu long lanh ngập nước, không muốn trả lời anh. Lạc Ấn sờ sờ miệng của nó, nghi ngờ hỏi:” Hay là đói bụng?” Điểm Điểm xoay đầu né tránh tay của anh. Cậu đối với Lạc Ấn không hiểu phong tình cảm thấy có chút bất mãn, thật vất vả đợi đến cuối tuần, vậy mà Ấn Ấn không hiểu tâm tư của gấu!

Chẳng bao lâu, Lạc Ấn vào phòng vệ sinh, cửa vừa mới đóng liền nghe tiếng Điểm Điểm dùng móng vuốt cào lên cửa phòng vệ sinh bên ngoài. Lạc Ấn sợ hãi, khóa còn chưa kịp kéo xuống, vội vàng mở cửa khom lưng nhìn nó. Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm chui vào cửa, vin vào ống quần của anh, hai ba lần leo lên bả vai của anh, không định chuyển chỗ. Lạc Ấn cứng người trong chốc lát, đưa tay tóm gấu trúc đỏ nhỏ từ bả vai xuống,:” Em đến cùng là làm sao vậy?” Điểm Điểm khó chịu không chịu nói. Lạc Ấn lần nữa dò hỏi mà không có kết quả, có chút bực mình, vậy là lần nữa đem Hoàng Điểm Điểm nhốt ở ngoài cửa. Hoàng Điểm Điểm lặp lại chiêu cũ, điên cuồng cào cửa, Lạc Ấn không thể không đi ra nhìn cậu:”Điểm Điểm, rốt cuộc em làm sao vậy, em không nói, anh liền đóng cửa.”

Gấu trúc đỏ nhỏ trừng mắt với anh, dường như có chút tức giận, còn có chút oan ức.

Lạc Ấn không thể làm gì khác đành đầu hàng, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hỏi nó,:” Em muốn cái gì?” Điểm Điểm hai ba lần nhảy lên bả vai của anh, ôm lấy cổ của anh không chịu buông tay. Lạc Ấn bất đắc dĩ, thật sự là mắc tiểu: ”Em không nói anh chỉ có thể mặc kệ em thôi.” Anh hơi dùng chút lực kéo Hoàng Điểm Điểm xuống, nhốt ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.