Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ

Chương 47: Chương 47




Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn, Hua Hua

Hoàng Điểm Điểm hôn Lạc Ấn, ngược lại cậu thấy cũng chẳng sao cả, chỉ cảm thấy hóa ra hôn môi cũng rất đơn giản, đơn giản giống như Lạc Ấn nói chăm sóc một người cả đời cũng không khác nhiều lắm. Trong lòng Lạc Ấn thì lại giật mình, anh bị gấu trúc đỏ nhỏ … yêu tinh, động tác trúc trắc lại thản nhiên giơ lên, nội tâm như gió thổi mây vần, trong phút chốc không thể tình tĩnh lại được.

Hoàng Điểm Điểm cũng rất thản nhiên, trong mắt Lạc Ấn, sự thản nhiên của cậu dường như là bình tĩnh, tựa như chuyện vừa xảy ra đối với cậu mà nói chỉ là một động tác quá đỗi bình thường mà thôi, không kèm theo bất cứ ý nghĩa nào. Ánh mắt anh ảm đạm, đây là nụ hôn đầu của anh, nhưng đối tượng của nụ hôn đầu thì ngay cả việc hôn môi có ý nghĩa gì cũng không hiểu.

Lạc Ấn hít sâu một hơi, trên môi vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại và ngọt ngào kia, nhưng anh phải nghiêm túc, nghiêm túc nhìn về phái Hoàng Điểm Điểm, “Em biết em đang làm gì không?”

“Em hôn anh đó.” Hoàng Điểm Điểm chép miệng một cái, nhanh chóng thẳng thắn trả lời.

Lạc Ấn bị cái đáp án này làm nghẹn, Hoàng Điểm Điểm kề cà mãi mà chưa được đáp lại, có chút không kiên nhẫn, “Sao anh không hôn em?” Lạc Ấn ngây cả người, Hoàng Điểm Điểm dùng một tay xoay cổ anh lại, tuy dùng lực không nhiều nhưng lại khiến Lạc Ấn không thể không nhìn về phía cậu, bờ môi của Hoàng Điểm Điểm trơn bóng mọng nước, trong mắt phản chiếu hình ảnh của anh.

Lạc Ấn rốt cuộc cũng không tự chủ được mà hôn lên, đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng cắn đôi môi như cánh hoa của cậu. Hoàng Điểm Điểm rất phối hợp há to miệng ra, Lạc Ấn cảm thấy một khắc này lý trí của anh đã phản bội mình, anh giống như một kẻ xâm lược, hung hăng cướp đoạt và chinh phục, anh nghe được tiếng nghẹn ngào nhỏ do Hoàng Điểm Điểm trong lúc vô thức kêu lên … Sau khi tách ra Lạc Ấn hít thở càng thêm nặng nề, mãi qua một lúc câu mới dám nhìn cậu. Hoàng Điểm Điểm đỏ mặt, rất có tinh thần tìm tòi nghiên cứu mà suy nghĩ trong chốc lát, “Hóa ra chính là như thế, đúng, đúng là có chút thoải mái, nhưng mà cũng không khó làm …. Chính là anh vừa mới cắn em, mỗi lần hôn đều phải làm như thế sao?”

Lạc Ấn khô nóng đến không chịu nổi, anh cưỡng bách mình phải tỉnh táo lại, anh nghĩ đại khái mình đã điên rồi, bất kể là vì với tư cách một người đàn ông hay là vì cảm giác đạo đức của một con người cũng không làm cho anh có thể tiếp nhận chuyện mình đã làm mới Hoàng Điểm Điểm. Bởi vì người trước mắt này, rõ ràng là cái gì cũng không hiểu!

Lạc Ấn xông vào nhà vệ sinh, ở lại bên trong một lúc lâu rồi mới đi ra, anh thay quần, đổi một bộ quần áo chỉnh tề điệu bộ muốn đi ra ngoài. Hắng giọng một cái nói, “Anh phải dẫn Tiểu Hoàng đi thay thuốc, em ngoan ngoãn ở nhà đi.”

Không có được đáp án rõ rang từ Lạc Ấn, Hoàng Điểm Điểm có chút ít mất mát, cậu vẫn không biết mình thử hôn môi có thành công hay không. Cậu rất muốn hỏi, nhưng nhìn được ý tứ cự tuyệt trên khuôn mặt trầm tĩnh của Lạc Ấn có lẽ anh không muốn đáp lại, vì vậy cậu không nói gì cả, gật gật đầu, đưa mắt nhìn Lạc Ấn ôm Tiểu Hoàng đi.

Hoàng Điểm Điểm nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi, tại sao đột nhiên Lạc Ấn lại lạnh nhạt với cậu như thế. Cậu đã nói, cậu sẽ giống nhân loại cứ như vậy chăm sóc Lạc Ấn cả đời, còn có thể hôn môi với anh… A, đúng rồi, có thể là do thử hôn môi vẫn chưa thành công, vì vậy Ấn Ấn mới tỏ ra không quá thỏa mãn. Nhưng việc này cũng không thể trách cậu được, đây là lần đầu cậu thử tập tục của nhân loại, làm không được tốt cũng có thể thông cảm được mà.

Hoàng Điểm Điểm đem cái chăn tối qua Lạc Ấn ôm qua ghế salon trở về giường thu dọn lại. Một bên không vui một bên còn tự thuyết phục bản thân, dù sao thì cậu cũng là chủ nhân, cần phải rộng lượng hơn một chút, Ấn Ấn đã rất vất vả để cung ứng ăn uống rồi, chỉ có một chút yêu cầu như vậy, nhất định cậu phải thỏa mãn cho thật tốt.

Vì vậy cậu mở Laptop của Lạc Ấn ra, tìm tòi kỹ xảo hôn môi… Xem một chút, không ổn rồi, cậu cảm giác người mình nóng lên, có một chỗ còn trướng lên có hơi đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.