Hoắc Tư Danh ôm Hứa Doãn Hạ đi ra khỏi sân lớn của sàn đấu mà đi thẳng lên phòng bếp.
Chính anh cũng rất khó chịu, cứ nghĩ đến Chu Linh Linh cầm con dao đó đâm Hứa Doãn Hạ thì anh lại thật muốn giết người, mới ngày đầu đến đây thôi lại xảy ra hai chuyện khùng điên liên tiếp, chính anh càng không chịu được huống chi Hứa Doãn Hạ.
Hoắc Tư Danh cúi xuống nhìn cái đầu nhỏ của cô đang nép bên trong lòng ngực mình mà tim anh không khỏi thắc chặt lại.
Cô không trách anh cũng không nói chuyện với anh hay than vãn với anh, nhưng anh biết... lúc nãy cô thật sự... thật sự rất tức giận.
Hứa Doãn Hạ một câu cũng không nói, cô thật sự rất tức giận, nếu không phải cô đề phòng từ trước chắc chắn con dao đó đã cấm sau trên người cô rồi.
Cô càng không nghĩ tới... Chu Linh Linh thế mà lại dám như vậy... một người con gái khi không giành được thì phải hủy sao? Cho dù đây không phải là lần đầu cô bị người tính kế... nhưng Hứa Doãn Hạ thật sự không dám tin... không dám tin vào cái sự thật này...
Cô không nói cô tốt bụng hay hiền lương nhưng cô sẽ không vì chiếm đoạt thứ không thuộc về mình mà hại người... huống chi bản thân đã từng chết đi... nên cô rất lo lắng nếu bị người đâm một lần nữa... biết đâu ngay cả nhìn Hoắc Tư Danh lần cuối thôi cũng không thể, càng nghĩ Hứa Doãn Hạ mày càng nhíu chặt khó chịu.
Hít một hơi sâu, Hứa Doãn Hạ nhìn lòng ngực vạm vỡ của Hoắc Tư Danh không nhanh không chậm cắn mạnh lên một cái.
Ăn đau, Hoắc Tư Danh nhíu nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ khẽ nhìn Hứa Doãn Hạ đi nhanh sang ghế sofa bên trong phòng bếp, đặt Hứa Doãn Hạ ngồi xuống, còn chính anh thì lại quỳ xuống đối diện với cô khẽ hỏi.
Vợ, sao không mắng anh?
Đúng lúc đó, Aron và Lin, A và Khẩm Vinh Kiệt xử lí xong cục diện rối rắm bên kia xong cũng vội vàng đuổi tới, chính là không dám ở gần chỉ đứng từ xa nhìn Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ thôi. Nghe được câu hỏi của Hoắc Tư Danh, bốn người bọn họ hơi hơi nhướng mày nghe ngóng tiếp.
Hứa Doãn Hạ nhìn nhìn Hoắc Tư Danh, nhưng lại không nói gì, môi khẽ mím lại, đầu cúi xuống.
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn, không khỏi lo lắng lại hỏi.
Vợ... giận anh sao?
...
Anh xin lỗi mà.
...
Vợ ơi...
...
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ, khẽ nắm tay cô hôn lên nhẹ giọng gọi.
Vợ...
Hứa Doãn Hạ trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận... cô cô nên làm gì đây... cảm giác này cô thật sự không muốn... Hứa Doãn Hạ lại nhìn Hoắc Tư Danh, không nhanh không chậm ôm chặt cổ Hoắc Tư Danh.
Cô thật sự... thật sự nhịn không được nữa rồi...
Danh Danh... giọng nghẹn ngào gọi Hoắc Tư Danh, sau đó là tiếng thúc thích khóc thành tiếng.
Hoắc Tư Danh không hỏi gì, chỉ ôm chặt lấy cô, môi mấp máy.
Anh ở đây... ở ngay bên vợ đây.
Bốn người bên kia nhìn lén lại nghe lén, tám mắt nhìn nhau không hiểu gì...
Ấn tượng mà Hứa Doãn Hạ lưu lại trong họ là một người phụ nữ mạnh mẽ, họ thấy được sự giận dữ cực hạn của cô lại nhìn ra cô cực kỳ thông minh... chính là bọn họ không nghĩ đến lúc này đây cô lại khóc... khóc nức nở như một đứa con nít, họ thắc mắc lại tò mò... vì sao cô lại khóc như vậy...
Không phụ với sự kỳ vọng cũng như nghe lén của bọn họ, Hứa Doãn Hạ vừa khóc vừa ôm Hoắc Tư Danh một lúc lâu mới nói...
Em sợ...
••••••••••••••••••••••••••••
**** Hạ tỷ sợ gì? Tại sao lại thương tâm như thế?
4/5 chương.
Nợ 1 chương nha mấy tình yêu:( ngồi lâu nên mỏi lưng ứ chịu được:< giờ Boo đi ngủ:> mai Boo viết bù nheq:<
Thương mấy tình yêu quá:< vì có phiếu cho Boo chắc cực lắm nhĩ:< nhưng là công sức và số phiếu của các tình yêu sẽ được đền bù xứng đáng đây:> vì Boo sẽ cố gắng viết thật nhiều và thật nhanh cho các tình yêu khi tròn 50k hoặc 55k phiếu:> nên yên tâm nha:>.
Nhớ like và bỏ phiếu cho Boo nha! Rảnh rỗi thì bình luận luôn nha ^^!