Hứa Doãn Hạ khóc đủ, xả hết mọi chuyện đau buồn mà bản thân nhẫn nhịn thì khôi phục lại dáng vẻ như mọi khi, chính là tuy như vậy nhưng ánh mắt của cô vẫn còn đọng lại đau buồn.
Ăn chung mọi người xong, Hứa Doãn Hạ xin phép đi về lại phòng ngủ, Hà Doãn Hoa định dìu cô lên thì bị cô từ chối, nên bà cũng không thể lên theo.
Vừa bước vào phòng, nhìn căn phòng vắng tanh, Hứa Doãn Hạ rũ mắt xuống.
Cuộc sống là vậy, không phải lúc nào cũng có thể vui vẻ, cũng không phải lúc nào cũng có thể gần.
Hôm nay được cận kề, ngày mai chắc gì đã như vậy...
Hứa Doãn Hạ bước nhẹ sang cửa sổ, tay cô đặt nhẹ trên bụng thịt nhỏ của mình vuốt ve, lại ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng kia.
Nhìn kỹ cô mới biết, trăng tuy rất tự do nhưng lại rất cô đơn, trăng ở trên cao không một ai với tới, còn những ánh sao cũng không dám đến gần.
Hứa Doãn cứ đứng đó nhìn một lâu, cũng không biết là do nhớ qua hay sao, cô lại thấy được khuôn mặt Hoắc Tư Danh đang cười với cô.
Bàn tay nhỏ bé khẽ đưa lên như thể đang vuôt ve lên khuôn mặt tươi cười ấy, môi cô câu lên lẩm bẩm.
“ Thật mong sao chúng ta sớm gặp lại chồng nhé. “
- --
Tầm hơn 9 giờ tối, Hứa Doãn Hạ sau khi lấy quyển nhật ký ra viết một lúc lâu, lại chụp nhẹ cái bụng của ngày hôm nay, cô mới bước vào phòng tắm thay bộ đồ ngủ rộng thùng thình mà bò lên giường ngủ.
Thật ra mà nói, việc để bà bầu viết nhật ký không nhất thiết, nhưng Hứa Doãn Hạ lại muốn viết lại gì đó của từng ngày từng ngày, lại chụp một bức hình bụng nhỏ của cô để khi nào Hoắc Tư Danh sang El đón cô cũng có thể nhìn hình và đọc từng dòng chữ trên đó.
Dù anh không ở bên cô, nhưng ít nhiều gì anh cũng sẽ hiểu được và thấy được hai bé con lớn từng ngày từng ngày.
Nói chính xác hơn, đây là món quà sinh nhật dành cho Hoắc Tư Danh ở năm sau.
Hứa Doãn Hạ hôm nay ngủ một mình là do cô đã xin phép Hà Doãn Hoa, vốn lúc nãy dưới phòng ăn, Hà Doãn Hoa không cho nhưng nhìn trái nhìn phải thấy cô nan nỉ quá nên cũng đồng ý, chính là cửa phòng của được đóng không được khóa.
Hứa Doãn Hạ có thói quen khóa cửa phòng lại khi cô ngủ, nhưng nhìn thấy Hà Doãn Hoa lo lắng như vậy nên cô cũng không khóa.
Miên man suy nghĩ một lúc lâu, Hứa Doãn Hạ dần dần thiếp đi trong cơn mệt mỏi.
Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh, lúc này Hứa Doãn Hạ đã ngủ thật say giấc thì chuông điện thoại reo lên liên tục.
“ Reng Reng Reng... “
Hứa Doãn Hạ mày nhíu chặt không định bắt máy, nên cô vẫn ngáy ngủ, nhưng im lặng không được bao lâu lại vang lên.
“ Reng Reng Reng... “
#Lưu ý: SiLa đi trước El hơn hai mươi tiếng nhưng mấy chi tiết này không mấy quan trọng nên Boo ít khi viết, nhưng chương này sợ các tình yêu thắc mắc nên nhắc nhở nhẹ.