Hứa Doãn Hạ vùng vẫy, cố gắng đẩy Hoắc Tư Danh ra nhưng đẩy cách mấy cũng không thể. Đến khi Hứa Doãn Hạ bị hôn đến toàn thân mềm nhũn mới được Hoắc Tư Danh buông ra.
Hứa Doãn Hạ thở phì phò trừng mắt Hoắc Tư Danh.
Anh thật quá đáng!! Anh nghĩ mình là ai chứ hả? Vừa nói xong, Hứa Doãn Hạ thấy bản thân bị ủy khuất nên nước mắt lã chã rơi, lần đầu tiên bị phá bởi tên muộn tao này, lần đầu tiên bị người ta coi thường. Tại sao lại phải xui xẻo như vậy?
Hoắc Tư Danh thấy cô lã chã rơi nước mắt trong lòng bổng nhiên xao động dữ dội như có cây kim đâm thẳng vào tim anh. Anh giơ tay lên lau đi nước mắt của cô. Nhẹ nhàng xoa dịu gương mặt vì khóc mà đỏ lên của cô nhẹ giọng nói.
Với tư cách bây giờ của tôi là người của em cũng như em là người của tôi cơ thể em là của tôi, tất cả mọi thứ của em đều là của tôi
Dừng chút anh lại nói.
Chuyện hôm nay sẽ không có lần thứ hai, em tin tôi chứ? Hoắc Tư Danh nhìn gương mặt bé nhỏ của Hứa Doãn Hạ.
Nếu có lần thứ hai thì sao Hứa Doãn Hạ khẽ lau nước mắt bĩu môi nói.
Không có lần thứ hai
Lỡ như có... Chưa nói hết câu đã bị chặn lại.
Sẽ không
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh bĩu môi, xoay người đi nhưng không đi quá nhanh được, Hoắc Tư Danh đi sau nhìn cô không khỏi buồn cười.
Lên xe Hứa Doãn Hạ lấy điện thoại ra bấm bấm, Hoắc Tư Danh nhìn cau mày lại thầm nói nhắn tin ai mà lắm thế.
Đúng như dự đoán Hoắc Tư Danh giật cái điện thoại của Hứa Doãn Hạ.
Trả đây
Có tôi rồi, em còn nhắn cho ai! Hoắc Ghen Tuông cau mày trả lời.
Ồ anh đây là đang ghen?
Không được sao?
Tôi nhớ không làm chúng ta biết nhau mới tới 12 tiếng đấy
Em phải biết rằng dù có một tiếng tôi cũng không muốn em nghĩ đến người khác
Lắm lời Hứa Doãn Hạ thầm nói không biết đầu đuôi nói vớ va vớ vẩn hừ.
Em... Hoắc Tư Danh cau mày nói gì cũng không nói ra được.
Làm sao nữa, anh không coi xem tôi nhắn với ai mà lắm lời thế hừ
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ cái mới cúi xuống kiểm tra điện thoại.
Hôm nay thông báo tất cả nhân viên được về sớm, không cần tan ca
Hoắc Tư Danh vốn khó chịu giờ thì trong vẻ mặt vui hẳn ra.
Anh đưa lại điện thoại cho Hứa Doãn Hạ, nhìn cô hồi lâu kéo cô qua hôn môi rồi cạy miệng cô đi vào nút đến một lúc mới buông.
Hứa Doãn Hạ muốn nói lại thôi, cũng là Hoắc Tư Danh mở miệng nói.
Đi ăn trước rồi sao đó đi ra công ty tôi được không?
Đi sang công ty anh làm gì?
Đi rồi nói
Hai người ăn uống xong, đi ra công ty Hoắc Tư Danh.
Vốn Hứa Doãn Hạ không muốn nắm tay nhưng Hoắc Tư Danh không buông nên cũng kệ, đi vô không biết bao nhiêu ánh nhìn hâm mộ cùng ghen tị của mọi người.
Tình nhân mới sao?
Đó giờ tình nhân không được vào công ty, không nhớ sao? Chuyện hơn hai năm về trước đó
Cô gái đó đẹp quá
Đẹp thì sao, không phải bây giờ là của Tổng Tài chúng ta à?
.......
Vừa vào thang máy dành riênh cho Hoắc Tư Danh, thì anh đã xoay người ôm cô, lưng cô ép sắt cửa thang máy, tay anh không ngừng mân mê da thịt cô. Vật nam tính của anh đã cương đến trướng nhưng anh biết anh không thể làm gì cô, anh hôn cô ép chặt cô đến cô cảm nhận được có vật cứng cồm cộm lên bụng cô.
Hứa Doãn Hạ dùng hết sức đẩy anh ra, phì phò nói.
Không được, anh cũng rõ lí do mà hơi thở nóng hổi của anh cứ phả vào cổ cô làm cô không ngừng run rẩy.
Giữ yên một chút thôi giọng anh khàn khàn dày đặc tình dục sắp phun trào ra ngoài nói.
Đến một lúc tinh thang máy mở, cô bị anh hôn đến toàn thân nhũn nhừ anh ôm cô ra đi vào phòng làm việc của mình.
Trên đường đi, những nhân viên thư ký làm dưới trướng anh ai cũng há hốc mồm nhìn họ, cái gì đây tổng tài của bọn họ sao? Khoé miệng của tổng tài cong lên... Aaaaa bọn họ không nhìn làm chứ? Cả đám trong đầu không ngừng nói thầm
Hoắc Tư Danh ôm cô vào phòng của mình.
Vừa đặt cô ngồi xuông sô pha anh rót ly nước ấm cho cô, đi chỗ quần áo dự phòng lấy cái chăn mỏng đắp ngang người cô.
Anh là đồ muộn tao.... Hứa Doãn Hạ trừng mắt nhìn tên đàn ông không biết xấu hổ kia.
Nghĩ ngơi tý đi Hoắc Tư Danh mĩm cười cúi xuống hôn trán cô nói.
Muốn thay đồ Hứa Doãn Hạ khó chịu nói.
Được, đợi lát em nhắm mắt đi
Hoắc Tư Danh ra ngoài dặn dò nhân viên xong hơn 10 phút sau có người đem quần áo qua.
Muốn tự thay hay tôi thay Hoắc Tư Danh nói với cô mà trong mắt không ngừng có tia trêu chọc.
Có phòng thay đồ không?
Bên đó Hoắc Tư Danh ngồi cạnh Hứa Doãn Hạ chỉ tay vào phòng bên cạnh bàn làm việc kia.
Hứa Doãn Hạ vừa định đứng dậy thì chân mềm nhũn ngã, Hoắc Tư Danh ôm kịp.
Để tôi ôm em đi cho an toàn Hoắc Tư Danh cau mày nói.
Còn không phải tại anh Tuy được Hoắc Tư Danh ôm rất thoải mái nhưng cô không chịu thua nói.
Vào phòng vừa cởi đồ ra, trên người Hứa Doãn Hạ vô số dấu vết hôm qua lẫn hôm nay, nhìn vào trong gương cô mắng.
Anh là đồ cầm thú
Hoắc Tư Danh tuy nghe nhưng giả vờ không hay biết gì vẫn giúp cô bận áo.
Đừng quên Like và Vote ủng hộ cho Boo trước khi chuyển sang chương mới nha