Từ Hạnh Ngôn cũng không đứng xa Hoắc Tư Danh nữa, mà từ đi về phía ngăn bàn của tủ nhỏ mở ra lấy một cái máy mp3 và một chiếc điện thoại khác cho Hoắc Tư Danh mới nói.
Hình còn ở trong điện thoại đấy, ghi âm thì trong cái máy mp3. dừng một chút, anh lại đi sang bàn thuốc đối diện, chuẩn bơm nhẹ thuộc vào ống tiêm đi về phía Hoắc Tư Danh, không nói một lời mà tiêm thẳng vào cánh tay anh mới nói tiếp.
Cậu tỉnh là tốt rồi, tôi vừa tiêm cho cậu thuốc kháng sinh đấy, tránh nhiễm trùng nặng ở vết thương, do cậu hôn mê lại không phản ứng với mấy loại thuốc pha loãng thành phần của thuốc mê, làm tôi không tiêm được một mũi nào cho cậu hết. Hiện tại nếu đã tỉnh thì nghe lại đoạn ghi âm, xem cái hình rồi gọi cho Hạ Hạ đi, chắc cô ấy lo lắm.
Hoắc Tư Danh nhận điện thoại và máy mp3 thì cầm ngay điện thoại vào mục “ Hình Ảnh “ xem hình.
Một bức hình duy nhất trong “ Hình Ảnh “ là hình một cái bụng thịt, con người của anh vốn lạnh lẽo liền ôn nhu hẳn ra, môi khẽ câu lên.
Trong bức ảnh, cái bụng ngày nào anh cũng xoa mới hai ngày mà nhìn có thịt nhiều hơn, không những thế còn trắng nõn... trắng nõn...
Hoắc Tư Danh liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Hạnh Ngôn.
Cậu đã xem hình?
Từ Hạnh Ngôn muốn lắc đầu, nhưng anh biết anh không nói dối thành công nên gật đầu một cái.
Hoắc Tư Danh liền đen mặt, bụng Vợ anh, ai cho cậu ta xem...
Như nhìn ra Hoắc Tư Danh hiểu lầm, Từ Hạnh Ngôn giải thích.
Tại cái hình và đoạn ghi âm gửi cùng lúc, muốn sao chép ghi âm vào mp3 thì mở tin nhắn xem nên tôi thấy thôi.
Hoắc Tư Danh không nói gì chỉ lườm Từ Hạnh Ngôn một cái lại cúi xuống nhìn chằm chằm bức hình trong máy.
Cô ấy biết chuyện tôi bị thương sao?
Ừ, cậu biết rõ hai người sinh ra là dành cho nhau nên có thể nói linh tính hay thần giao cách cảm gì đó, nên cô ấy cảm nhận được cậu xảy ra chuyện.
Hoắc Tư Danh vẫn cúi đầu, trong đầu anh không ngừng suy nghĩ “ Làm cách nào cắt được sự cảm nhận tình trạng của đối phương. “ vốn anh rất vui mừng khi anh và cô luôn cảm nhận được nhau nhưng hiện tại nguy hiểm như vậy, anh sẽ đối mặt với sinh tử nhiều hơn, không thể cứ xảy ra chuyện Hứa Doãn Hạ của anh liền biết.
Từ Hạnh Ngôn gom vài ba tài liệu nghiên cứu của anh, đặt lại vào túi cùng với máy tính bảng vừa nói.
Nhanh gọi về cho Hạ Hạ đi, em ấy rất bình tĩnh, nhưng vì bình tĩnh nên tôi mới thấy lo. dứt câu Từ Hạnh Ngôn ôm cái túi của anh đi ra ngoài chừa lại khoảng không cho Hoắc Tư danh.
- ---------------------------
12/20 chương.